Cô mím môi bước xuống từng bậc thềm của Tu viện Songzalin nghĩ: “Ví dụ, ở phía tây, ngắm hoàng hôn trên núi Tuyết Đồng Văn, hái xương rồng ở sa mạc Sahara, chèo thuyền trong rừng nguyên sinh Amazon để xem cá sấu, Husky xe trượt tuyết ở Bắc Cực, v……..
“
Nhiều mảnh ký ức giống như những trận lũ lụt cứ tràn về trong tâm trí của Trương Tiểu Du.
Cô chụp bức ảnh Kim Sơn dưới ánh mặt trời và mắt của cô trở nên choáng váng.
Điện thoại bị gập lại giữa lòng bàn tay, ánh mắt Trương Tiểu Du vô tình theo đó nhìn thẳng vào trong ánh mắt của anh, giọng nói trầm thấp đem cô trở về từ ký ức”Cá vàng nhỏ, em vẫn chưa từng quên”
“..Trương Tiểu Du im lặng, không nói gì”
Khóe miệng anh mấp máy nhưng dường như anh không biết phải nói gì Bàn tay đặt trên tủ thuốc chậm rãi bị anh nắm lấy, dùng lực rất nhẹ như muốn dùng sức xoa bóp cho cô.
Trương Tiểu Du vô thức ngẩng đầu nhìn đôi mất của anh, trong con ngươi đen nhìn chính mình, ánh mắt phản chiếu bóng lưng của cô, có nỗi đau không nói nên lời cùng một loại cảm giác lưu luyến.
Khi cô bị đánh mạnh vào trái tim, cô thực sự quên mất việc mình đang đấu tranh, Trần Phong Sinh dần dân năm lấy bàn tay cô, gắt gao ôm vào trong ngực của mình tựa hồ như muốn đặt ở trong lòng.
Trương Tiểu Du sững sờ nhìn động tác của anh mà quên mất phải giấy dụa.
Đang lúc chạm đến lòng người thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam dịu dàng “Cá nhỏ!”
Giọng nam nhẹ nhàng này đã phá vỡ bầu không khí mơ hồ như vậy.
Trương Tiểu Du sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người mặc quân phục màu xanh lá đứng cách đó không xa, tay phải cầm mũ quân đội, tuy không đẹp trai như Trần Phong Sinh nhưng lại có hàng lông mày rậm và đôi mắt to của một người đàn ông miền Bắc trông rất duyên dáng.
Cô như từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng rút tay về, có chút ngượng ngùng và khó xử đứng lên.
Người đàn ông cười với cô rất nhẹ nhàng, giọng điệu ôn nhu “Làm sao vậy, nhìn thấy anh em ngạc nhiên đến vậy vậy, ngốc quá?”
Hạo