“Không mệt, đối với anh đó là chuyện nhỏ, còn khó hơn thế này khi anh tham gia các trận đánh dã chiến trước đây!” Hạo Nhiên mỉm cười ấm áp, ra iệu trong tay “Cá nhỏ, chúng ta hãy tìm một nơi để ăn cơm cùng nhau đi, anh có mang cho em một ít thức ăn!”
Trương Tiểu Du cản môi, “Nhưng em đã ăn Hạo Nhiên cười sâu hơn khi nghe những lời đó, thậm chí còn có một chút ý tứ, “Em thương hại chồng chưa cưới của mình chút đi, anh đã vội vã chạy từ quân đội và chỉ ăn một miếng bánh mì trên đường đi, coi như là đi với anh thôi cũng được!”
“Được rồi!” Trương Tiểu Du gật đầu sau khi nghe những gì anh nói.
Bởi vì có Trần Phong Sinh bên cạnh, Hạo Nhiên cầm đồ ăn lên lịch sự nói “Anh Trần, anh có muốn ăn cùng nhau không?”
‘Sau khi nghe lời này, Trương Tiểu Du không khỏi nhìn sang.
Hai tay buông thống hơi nắm chặt, ánh mắt giữa lông mày và vẻ mặt sững sỡ, cô nghĩ Trần Phong Sinh sẽ từ chối không cần suy nghĩ nhưng cô lại không ngờ từ đôi môi mỏng của anh phun ra một chữ “Được.
”
Cô không phải là người duy nhất choáng váng, Hạo Nhiên cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.
Câu hỏi vừa rồi đơn thuần chỉ là mang tính lịch sự, hản là quân nhân, đặc thù nghề nghiệp không có nhiều cơ hội để gặp mặt, tranh thủ kỳ nghỉ lần này hẳn vẫn muốn có cơ hội ở một mình với cô.
Có điều nếu là chính mình mời, Hạo Nhiên đương nhiên sẽ không hẹp hòi mà đối ý, liền vui vẻ lên đường.
Bởi vì chung quanh đều là núi, đất bãng phẳng đa số đều là lều trại, trên thực tế cũng không có chỗ ăn thích hợp, cuối cùng không ngờ lại đi tới sườn dốc nhỏ.
Tảng đá tuy không lớn nhưng chứa được ba người.
Trước khi hai người ngồi trên đó, nhìn cảnh hoàng hôn qua điện thoại vẫn còn in đậm trong tâm trí, vẻ mặt của Trương Tiểu Du có chút mất tự nhiên, không ngờ khi vừa ngồi xuống, cô đã bị kẹt giữa hai người họ.
Hạo Nhiên dường như không cảm thấy khó chịu và mở chiếc túi anh đang mang trong đó có vài hộp cơm trưa.
Sau khi rời quân đội, trên đường đi ngang qua thành phố trong lúc ăn ở nhà