“Ừ” Trương Tiểu Du gật đầu.
Lý Lan Hoa chớp mắt nói: “Cá nhỏ, hôm nay không phải cô sẽ đến thăm bố mẹ của chồng chưa cưới sao, lần đầu đến nhà mặc thế này không phải quá bình thường chứ? Hay là tôi tìm cho cô hai chiếc váy hoa nhé, bảo đảm cô sẽ xinh đẹp rực rối”
Vì Dịch Kỳ Nhiên đột nhiên về nước cũng khiến nhịp sống của cô bị quấy rầy.
Nếu hôn nhân đã lên kế hoạch, như vậy sắp tới tạm thời cô không thế trở về Nam Phi, cô cần phải làm đơn xin nghỉ phép kết hôn với anh ta.
Trương Tiểu Du cúi đầu nhìn mình, áo sơ mi màu vàng nhạt, bên dưới phối với một chiếc quần áo rộng màu nâu nhạt, chỉ buộc một chiếc thắt lưng rất nhỏ quanh eo làm phụ kiện, trang phục thoải mái đơn giản.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cảm thấy như vậy rất được!”
Lý Lan Hoa nghe vậy nhún vậy, xách túi nhỏ đang ở trên ghế sô pha lên: vậy chúng ta đi thôi, chồng chưa cưới của cô đang ở dưới lầu đợi cô muốn mòn con mắt rồi!”
“Kỳ Nhiên đến rồi sao?” Trương Tiểu Du kinh ngạc.
Cô bước đến bên cửa số, từ trên nhìn xuống thì thấy một bóng người đang đứng ở đó.
Chuyện này đúng là rất phù hợp với phong thái lịch thiệp của Dịch Kỳ Nhiên, đến sớm như vậy nhưng cũng không gọi điện thoại để thúc giục cô mà chỉ kiên nhẫn ở dưới lầu đứng đợi.
Lý Lan Hoa và Trương Hiểu Du cùng xuống dưới rồi từ trong sảnh bước ra.
Bên cạnh Dịch Kỳ Nhiên là chiếc xe BMW màu nâu, anh ta dựa vào thân xe, phía sau là ánh chiều tà ửng hồng, hình ảnh như thế này khiến ánh mắt cô không khỏi hoảng hốt.
Cô nhớ đến trước đây đã từng mỗi ngày lúc chạng vạng tối khi cô bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, ven đường sẽ có một bóng dáng lười biếng đang đợi mình.
.
Trong lúc tiêu cự cô đang tan rã thì cô đã bước xuống bậc thang Dịch Kỳ Nhiên bước nhanh đến đón, ánh mắt sáng ngời: “Cá nhỏ, hôm nay em thật đẹp!”
“Cảm ơn!” Trương Tiếu Du hoàn hồi trở lại rồi cười đáp.
Dịch Kỳ Nhiên cũng không xem nhẹ Lý Lan Hoa cùng đi xuống, chủ động thăm hỏi: “Cô Lý, cô đi đâu, có cần tôi đưa cô đi một