“Chúng ta mau vào thôi” Trương Tiểu Du vội vàng nói Dịch Kỳ Nhiên giơ tay ra, cô ôm lấy tay anh rồi cả hai cùng đi vào bên trong nhà hàng.
Vì bọn họ đã đặt trước nên vừa vào lễ tân đã đưa bọn họ vào chỗ ngồi, sau khi hai người bọn họ đã ngồi xuống hẳn, phục vụ lịch sự mở miệng hỏi: “Xin hỏi anh chị dùng gì ạ?”
Dịch Kỳ Nhiên trả lời: “Hai người chúng tôi…”
“Ba người”
Không đợi anh nói xong đã có một giọng nói trầm thấp khác nói chen ngang.
Trương Tiểu Du đang khom người muốn lấy đệm giật mình, không dám tin ‘vào âm thanh trầm thấp vừa mới phát ra, cô trừng lớn hai mắt: “Cầm thú?”
“Sao anh vào đây được?” Trương Tiểu Du hỏi anh.
“Sao anh không thể vào đây được ?“ Trần Phong Sinh không nhanh không chậm hỏi lại cô.
“Anh vào đây làm gì?” Trương Tiếu Du nhíu mày.
“Nơi này là nhà hàng, là nơi bán đồ ăn cho tất cả mọi người.
Vừa hay anh cũng đang đói bụng liền vào ăn gì đó.” Trần Phong Sinh trả lời như lẽ đương nhiên, anh mở rộng hai tay rồi nói với giọng bất đắc dĩ: “Nghe nói nhà hàng này nổi tiếng đồ ăn xuất sắc, không có lúc nào thừa chỗ cả, mọi người không ngại ba chúng ta cùng nhau ăn cơm chứ? Trước đây ở Nam Phi chúng ta cũng từng cùng nhau dùng bữa mà”
Trương Tiếu Du cau mày, khó chịu trừng mắt nhìn anh.
Tính cách ôn hòa thân sĩ của Dịch Kỳ Nhiên lại nổi lên, mặc dù anh cảm thấy không vui nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai cô trấn an tỉnh thần nói: “Thôi vậy, chúng ta cùng nhau ăn”
Trương Tiểu Du hé miệng.
Trần Phong Sinh khẽ nhếch mép, nâng cằm n Phục vụ, gọi món”
Trương Tiểu Du cùng chồng chưa cưới Dịch Kỳ Nhiên ngồi một bên, Trần Phong Sinh ngồi ở phía còn lại.
Vì vậy chỉ cần cô vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cặp mắt đào hoa của anh.
Nhất là đôi môi mỏng kia.
Cô nhớ đến tối hôm qua anh hôn cô liền không tự chủ được nắm tay lại thành quyền.
Nhìn khuôn mặt kia, Trương Tiểu Du muốn làm như anh không hề tồn tại, nhưng đây cũng chỉ là mong muốn của cô, bởi trên thực tế vô cùng khó khăn vì phục vụ mang thức ăn