Trần Phong Sinh vẫn tiếp tục cho xe chạy, tay còn lại chỉ chỉ vào khoảng không phía trước: “Em không thấy chúng ta đang đi lên núi sao, dù có thể quay đầu nhưng mà đi ngược chiều nguy hiểm lắm”
Trương Tiểu Du có chút xem thường vậy anh “Vậy làm sao bây tương Tiểu Du có chút không biết phải làm sao.
Trần Phong Sinh buông tay, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thế tiếp tục lái xe về phía trước.
tìm ra đường rồi lái xe trở về”
Trương Tiểu Du xoa xoa huyệt thái dương, Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Trương Tiểu Du cảm thấy đau đầu âm i.
Cô không muốn đến muộn, nhưng hết lần này đến lần khác lại tự nhiên chen ngang.
Điều duy nhất cô có thể làm hiện tại cũng chỉ có thể khẩn cầu nhanh chóng tìm được đường quay về.
Như thế mới có thể quay về khách sạn nhanh nhất!
Ngay lúc cô yên lặng khẩn cầu như thế thì bỗng nhiên nghe được tiếng xe phanh gấp.
Cả người Trương Tiểu Du đổ về phía trước, cũng may cô phản ứng kịp, đỡ lấy ghế trước, ngồi vững được.
Cô có linh cảm xấu, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Phong Sinh hai tay nắm tay lái, khẽ nâng cäm, nhếch môi chậm rãi nói “Ồ, hình như xe có vấn đề rồi!”
“Cái gì?” Trương Tiểu Du trợn to hai mắt Không phải chứ Có cần xui xẻo đến mức này không?
Trương Tiểu Du hoàn toàn ngơ người, dáng người cao ngất của Trần Phong Sinh trước mặt đã đi xuống.
Một lúc lâu sau cô mới phục hồi tinh thần, xuống xe theo, xách váy luống cuống đi tới.
Trần Phong Sinh đang cúi người ở đó, chống một tay, tấm che phía trên xe mở ra, anh đang cúi đầu mày mò trong đó.
Trương Tiểu Du không hiểu về xe, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng chờ đợi.
Qua khoảng hai phút, cô thấy anh buông tấm che xuống rồi đứng thẳng dậy, đưa ra kết luận: “Không đi được nữa, xe bị hỏng rồi!”
“…” Trương Tiểu Du hóa đá.
Cô mờ mịt nhìn anh: “Vậy phải