Cô bước dài lên trước muốn đuổi anh ra ngoài thì đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, bước chân của cô chợt dừng lại Hai người nghe thấy tiếng động đều nhìn qua đó.
Người bên ngoài tựa như nghe thấy bên trong có tiếng động, giọng đàn ông dịu dàng cách một cánh cửa vang lên: “Cá nhỏ, là anh, anh mua đồ ăn sáng đến!”
Nghe thấy giọng nói này, cả người Trương Tiểu Du cứng đờ lại.
Trần Phong Sinh nhếch mày như có lòng tốt nhắc nhở cô: “Hình như là tiếng chồng chưa cưới của em!”
Trương Tiểu Du đương nhiên nghe ra được, nhưng cô không ngờ sớm như: vậy Dịch Kỳ Nhiên đã chạy qua đây.
Không hiểu sao cô có cảm giác hổ thẹn khi bị bắt gian tại giường, tuy bọn họ không làm chuyện gì cả!
Trần Phong Sinh gạt tấm chăn mỏng trên người ra, lười biếng từ sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Tiểu Du xoa xoa cằm nói: “Cá vàng nhỏ, cần anh trốn đi không? Phòng tắm hay là trong tủ?”
Cặp mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng kia đã cụp xuống nhìn vào cô, bên trong còn mang theo ý cười đùa giốn.
‘Vẻ mặt chờ xem kịch vui này nhìn thế nào cũng cảm thấy khiến người ta ngứa răng!
Nhưng mà anh cảm thấy núp dưới gầm giường là an toàn nhất!” Trần Phong Sinh nói xong câu này, hai tay đút trong túi đi lướt qua người cô muốn cất bước đi vào trong phòng ngủ, môi mỏng hơi cong lên.
Trương Tiểu Du đưa tay túm lấy tay áo anh.
Cô hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Không cần đâu!”
Sau khi nói xong, cô bước nhanh ra phía ngoài cửa.
Trần Phong Sinh đứng sau sắc mặt hơi cứng lại.
Trương Tiểu Du mở cửa cửa phòng trộm ra, Dịch Kỳ Nhiên đứng ngoài tươi cười ấm áp đập vào tầm mắt.
“Có phải anh đến sớm quá không, em dậy rồi à?”
“Ừm, tỉnh rồi! Dịch Kỳ Nhiên ra hiệu hộp cơm trong tay, nhiệt tình nói: “Anh thấy bánh bao.
ăn sáng ở tiệm gần đây rất ngon, vừa hay hôm nay dậy sớm tiễn một chiến hữu, lúc trở về tiện đường muốn mua bữa sáng qua đây cùng ăn!”
Trương Tiểu Du gật đầu, nghiêng người để anh vào nhà.
Dịch Kỳ Nhiên mỉm cười đi