Hoàng Trường Minh vẫn mặc bộ vest đen làm bằng thủ công, tôn lên vóc dáng cao lớn vạm vỡ mà không ục ịch, cà vạt thắt chỉn chu không chút xê lệch.
Còn bên cạnh anh có một cô gái đi song song, dáng người cao ráo, ăn mặc tuy không quá nổi bật nhưng cũng nhìn ra được những thứ hàng hiệu mà cô ta khoác lên người.
Mái tóc dài xoăn bông bềnh để thả sau gáy, nhẹ nhàng đúng đưa theo từng bước chân.
Phan Duy đi theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định, có vẻ như để lại khoảng không gian cho hai người phía trước.
Lam Ngọc Anh đứng lệch sang một bên trước cửa ra, còn hai người họ đi thẳng một mạch ra ngoài.
Cô giương mắt nhìn một cặp xứng đôi vừa lửa đi ngang qua trước mắt mình.
Vì Hoàng Trường Minh đang nói chuyện với cô gái ở bên cạnh nên không hề chú ý tới sự tồn tại của cô.
Cô thật sự không dám tin, anh mặt của cô dần trở nên mơ hồ.
Khi tập trung tinh thần nhìn lại lần nữa thì họ đã đi tới trước cửa đại sảnh.
Cho dù cô gái kia đi giày thể thao nhưng cũng không hề thấp.
Lúc này hai người họ còn đang tiếp tục nói gì đó, trông khá thân mật và ngọt ngào.
Cô ta bỗng nhiên bật cười, góc nghiêng lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.
Hình ảnh này giống như một bức tường chặn thẳng về phía Lam Ngọc
Anh.
Có một khoảnh khắc, Lam Ngọc Anh cảm thấy đầu óc như bị choáng váng.
Hình như có nhận ra đối phương.
Chính là người trên bức ảnh mà Lam Ngọc Thiên gửi tin nhẫn đính kèm tập tin cho cô.
Có điều, khi Hoàng Trường Minh đưa ra đề nghị hẹn hò, cô đã tự đồng chọn cách phớt lờ cô ta trong tiềm thức của mình, đơn thuần cho rằng là do Lam Ngọc Thiên cố tình tung ra mà thôi.
Nếu cuộc điện thoại ban nãy của Nguyễn Phong cô không tin thì giờ đây cô lại không thể lừa dối những gì chính mất mình trông thấy.
Hai cái bóng trong tầm mắt sắp biến mất, Lam Ngọc Anh muốn đuổi theo, nhưng gót chân của cô như bị mọc rễ.
Như muốn túm lấy phao cứu sinh cuối cùng, cô cố gắng rút di động ra, tìm số điện thoại và gọi.
Cuộc gọi được nối máy rất nhanh.
Một tiếng, hai tiếng...!
Lam Ngọc Anh tròn mắt quan sát, nhìn thấy bước chân Hoàng Trường Minh hơi khựng lại, rồi anh rút di động ra.
Cả trái tim cô như bị ai nhấc lên cao.
Vậy mà Hoàng Trường Minh không hề nhận máy.
Anh chỉ nhìn qua rồi ấn nút từ chối, bỏ lại vào túi.
Bóng hình trong tầm nhìn đã khuất, chỉ còn lại một biển người mơ hồ.
Lam Ngọc Anh buông olỏng tay, có thứ gì đó như vừa đánh mạnh vào đầu cô.
"Tôi có thể nói rất thẳng thắn với cô, Trường Minh sẽ không có kết quả gì với cô đâu.
Đàn ông ấy mà, chỉ chơi đùa thôi, tôi không tính toán.
Nhưng cũng sẽ không cho phép nó tiếp tục làm bậy như vậy."
Hình như cô đã dần dần hiểu ra ý nghĩa những câu mà ông Kiến phong nói lúc trước.
Từ sân bay trở về, Lam Ngọc Anh ngồi đờ đẫn trên sofa, tivi cũng không mở, cứ thế ngồi đực ra nhìn màn hình tinh thể lỏng.
Không bao lâu sau, di động đổ chuông.
"Gọi cho anh à?"
Bàn tay đặt trên đầu gối Lam Ngọc Anh co rút lại: "Vâng, anh không nhận." "Ừm." Hoàng Trường Minh khể đáp, im lặng vài giây mới nói: "Lúc đó không tiên."
Không tiện sao?
Vì sao không tiện?
Có rất nhiều câu hỏi nghi vấn, trước mắt hiện lên hình ảnh anh và vợ chưa cưới đang sánh bước bên nhau, cuối cùng tất cả biến thành một câu hỏi: "Hoàng Trường Minh, anh về rồi à?" "Ừm, đã xuống máy bay rồi." Hoàng Trường Minh đáp.
"Vậy khi nào anh về tới nhà?" Lam Ngọc Anh cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên.
Giống như ban nãy, Hoàng Trường Minh cũng ngừng mấy giây mới chậm rãi nói: "Tối nay anh có chút việc, sẽ ở lại chỗ bố anh.
Ngọc Anh, em ngủ đi, không cần đợi anh đâu.
Lam Ngọc Anh khẽ mấp máy môi, muốn hỏi rõ anh chuyện gì, nhưng khi cô lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói trước một cách vội vã.
"Vậy nhé, anh cúp máy đây.
Rất lâu sau, cô mới bỏ di động xuống.
Lam Ngọc Anh bỗng nhiên cảm thấy mình hơi khờ khạo.
Hoàng Trường Minh nói có việc nhưng không hề nói là công việc.
Có lẽ anh đi đón vợ chưa cưới của mình.
Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh mở mắt ra, nhìn trần nhà ngơ ngẩn mấy giây rồi mới đứng lên.
Lúc ra khỏi cửa, cô dừng lại ở cánh cửa nhà đối diện một chút.
Cửa đóng kín, không một tiếng động, dưới nhà cũng không thấy dấu vết của chiếc Land Rover màu trắng, chứng tỏ cả đêm qua anh không về.
Cả buổi sáng trôi