Trương Tiểu Du nhìn thấy ánh sáng sâu thẳm trong đôi mắt đào hoa của anh, lại nhìn về hướng phòng tảm.
Không biết vì sao lại có linh cảm xấu, vì vậy lắc đầu từ chối: “Không cần..”
Sự phản kháng của cô tiêu hao quá nhiều sức lực, dần dà cô không còn sức để giấy giụa nữa.
Trần Phong Sinh trực tiếp nâng cô lên khỏi giường rồi đi về phía phòng tâm.
Tiếng nước trong phòng tắm chảy rất lâu mới ngừng lại, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Khi Trương Tiểu Du trở lại giường thì hấp hối ôm chặt ga trải giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Lưu manh! Cô biết anh không có ý tốt mà.
Thấy vậy, Trần Phong Sinh đang ngồi ở cuối giường cầm khăn lau tóc chậm rãi nhướng mày nhìn cô: “Sao? Còn muốn hả?”
“Không đâu…” Trương Tiểu Du lắc đầu nghỉ hoặc.
Trần Phong Sinh cười cười, như một con báo liếm móng vì chưa ăn no, anh ném chiếc khăn tắm trên tay xuống ghế sô pha bên cạnh, sau đó nhếch môi đi về phía cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ thỏa mãn em”
Sau khi chịu đựng lâu như vậy, làm sao anh có thế dễ dàng buông tha cho cô.
Hôm nay cô đừng nghĩ đến việc ra khỏi căn phòng.
Toàn bộ khuôn mặt của Trương Tiểu Du đều vùi vào trong gối, nước mắt và nước mũi tèm nhem nhìn ánh hoàng hôn đang dần khuất dạng từng centimet.
Ôi, cô không muốn sống nữa…
Khi Trương Tiểu Du tỉnh dậy một lần nữa, mặt trời ngoài cửa sổ đã ló dạng.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cô thật sự khóc không ra nước mắt.
Cả ngày cô không ra khỏi phòng, hay chính xác hơn là cô không ra khỏi cái giường lớn này.
Buổi trưa tỉnh lại cô đã bị anh lăn lộn thêm một vòng, cuối cùng anh nói sẽ mang gì đó lên än, cô chỉ ăn hai miếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Cô nấm lấy chăn bông trong tay, chỉ muốn kêu lên rằng anh thật là tàn nhãn, thật là vô nhân đạo mà!
Trần Phong Sinh ở gần đó dường như vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt đào hoa từ từ mở ra, ngoài sự bồn chồn sau khi ăn xong còn có một loại cảm giác dã thú lười biếng.
Cảm nhận được anh đang nghiêng người về phía mình, Trương Tiểu Du hình thành phản xạ có điều kiện, nước mắt chảy ròng ròng: “Cầm thú, nếu anh còn dám tới nữa thì em sẽ… Em sẽ khóc cho anh xem!”
Cuối cùng cô thực sự khóc thậ Ngón tay mảnh mai của Trần Phong Sinh xoa xoa lông mày