Giờ nghỉ trưa tại văn phòng làm viêc.
Trương Tiểu Du một tay đỡ má, tay còn lại đang chuột lướt web trên máy tính.
Da đầu cô tê rần, mắt thì hoa khi đủ loại kiến thức về mang thai ở những nguồn khác nhau hiện ra trước mắt cô.
Một chị đồng nghiệp là người có thâm niên công ty, tây cầm cốc nước đi ngang qua, vừa nhìn thấy liền cười hỏi: “Tiểu Du, em nôn nóng có bé bi rồi à?”
Trương Tiểu Du mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Thời gian gần đây cô được bồi bổ nhiều lắm, áp lực sinh con rất lớn.
Cô nói vòng vo một hồi thì ngại ngùng lên tiếng giải thích: “Chồng em, ừm…anh ấy nóng lòng muốn được làm ba!”
“Em ở độ tuổi này quả thực nên sinh con rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”.
Chị kéo ghế qua rồi ngồi xuống nói chuyện cùng cô “Vẫn chưa ạ” Trương Tiểu Du lắc đầu.
“Bọn em cũng đừng vội, cứ từ từ thôi, chậm mà chảc!” Chị lớn an ủi cô, sau khi do dự điều gì, chị ấy tiếp tục chia sẻ: “Chị biết một phương pháp được lưu truyền ở địa phương, nhưng chị không chắc nó có hiệu quả hay không.
Đó là cách chỉ dạy khá mê tín trong dân gian.
Em có thể sử dụng hạt quả lựu để cầu con”
Trần Phong Sinh hôm nay tạm thời vướng một ca phẫu thuật nên không đến đón cô, sau khi xuống taxi, cô mở khóa bằng mật khẩu rồi vào biệt thự.
Trương Tiểu Du đang cân nhắc về tính khả thi của phương pháp dân gian mà chị đồng nghiệp đề cập đến, bổng trong sân xuất hiện tiếng động cơ ô tô.
Không lâu sau, Trần Phong Sinh với dáng người oao lớn bước vào.
Trương Tiểu Du quay đầu lại: “Anh về rồi sao ? Em còn tưởng rằng anh sẽ tan ca rất muộn!”
“Chỉ là một tiểu phẫu thôi!” Trần Phong Sinh nói “BI“ Cô gật đầu, sau đó nuốt nước bọt như sợ anh phát hiện ra điều bất thường.
Ánh mắt anh quét xuống chiếc túi xách tay phải của mình, chiếc túi trong suốt đựng đầy lựu…
Khóe miệng Trương Tiểu Du giật giật, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trọng Sinh vang lên: “Ăn cơm xong anh sẽ xin cấp trên nghỉ một tuần, buổi tối