“Á Nam, cậu có chắc là chúng ta không tới nhầm chỗ đó chứ?” Lý Lan Hoa nhìn quanh.
“Đúng mà!” Tạ Á Nam gật đãi chụpảnh ở ngay trong nhà kho đó!”
Lý Lan Hoa đè nén nghi vấn trong đầu, đi theo cô ấy đẩy một cánh cửa kim loại leo cầu thang lên đến lầu hai “Tớ vừa mới xem đúng địa chỉ rồi, địa điểm Khác với bên ngoài, bên trong giống một nơi chụp ảnh chính thức hơn, với bị chụp ảnh, bảng phông nền và đạo cụ, bên kia còn có một phòng ệtđể trang điểm và thay quần áo, mấy người mẫu bên cạnh cũng đang mặc hai chiếcváy ngủ.
Điều duy nhất khiến cô ấy chú ý đến là ba nhân viên công tác bên trong đều là đànông, ăn mặc lưu manh, còn đang nhai kẹo cao su.
Không đợi cô ấy suy nghĩ nhiều, Tạ Á Nam đã kéo cô ấy vào trong và hỏi về nộidung chụp ảnh.
Đối phương cũng không giải thích nhiều, ném hai cái túi khác nhau đến cho hai người bọn họ rồi nói: “Bên kiacó phòng thay quần áo, các cô vào thay quần áo đi!”
Lý Lan Hoa và Tạ Á Nam đều ngoan ngoãn bước qua.
‘Vừa đóng cửa, cô ấy không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt mấy người đàn ôngđều rơi vào trên người cô, không biết bọn họ đang thấp giọng nói chuyện gì vớinhau, hai người luôn cảm thấy tiếng cười có chút đáng sợ.
Lý Lan Hoa cau mày bước vào phòng thay đồ, không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa được một người.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên và kiểm tra thì không thấy có lỗ kim camera nào, cô ấylôi bộ quần áo ra khỏi túi, khác với bộ quần áo mà cô mong đợi, vải của bộ quần áorất nhẹ và mỏng.
Chiếc áo dây màu đen hở rốn, quần đùi màu trắng sexy đáy ngắncũn cỡn gần như lộ ra hết cả mông đùi.
Người bên ngoài đang gõ cửa thúc giục, Lý Lan Hoa khẽ cắn môi thay đồ vào.
Mặc dù quần áo có hở hang nhưng ít nhất những chỗ cần che cũng được che đi,đây là lý do cô ấy chịu mặc nó, cô ấy không muốn vì bản thân mình mà làm mất đicơ hội làm thêm của bạn cùng lớp.
Một người đàn ông có hình xăm trên mu bàn tay chỉ vào cô ấy: “Cô trước đị!”
“…”Lý Lan Hoa cau mày.
Thấy ánh mắt Tạ Á