“Bệnh viện không cho đặt thêm giường vào ban ngày” Trần Văn Sáng lắc đầu.
Lý Lan Hoa nghe vậy nhíu mày, cần môi, chỉ nghĩ rằng cả đêm qua anh ấy đã không được nghỉ ngơi tốt, não còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã mở miệng nói: “Vậy… băng không chú năm ngủ bên cạnh cháu nghỉ một lát được không?”
Vừa nói xong, nháy mắt liền đỏ bừng mặt.
Đầu mình toàn đậu hũ hay sao vậy!
Nói hươu nói vượn gì chứ, đây còn không phải là cháu gái chủ động mời Chú nhỏ lên giường ngủ cùng mình hay sao.
“Không cần” Trần Văn Sáng trầm giọng, vươn tay sờ hộp thuốc lá trong túi quần: “Chú đi ra ngoài hút điếu thuốc”
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh ta đến khu vực hứt thuốc không người, châm lửa xong, anh ta gọi một cú điện thoại Mặc dù là còn rất sớm, nhưng đối phương bắt máy rất nhanh, âm thanh rất to và cung kính: “A lô, đội trưởng Trần!
“Mang cho tôi một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân” Trần Văn Sáng phân phó.
Lê Minh Hùng vừa nghiêm chỉnh ngay lập tức đã cợt nhả, hô nhỏ: “Đội trưởng, phát sinh quan hệ rồi sao? Mới sáng sớm mà đã gọi tôi mang đồ dùng vệ sinh cá nhân đến chẳng lẽ anh đã ở bên ngoài phóng túng cả đêm sao?”
Ngay lập tức, không đợi anh ta trả lời, Lê Minh Hùng đã lầm bầm trong đầu hiện ra một hình ảnh: “Không đúng nha! Khách sạn hẳn là cũng có đồ vệ sinh cá nhân, căn bản là không cần tôi mang đến! Ồ… Kịch liệt như vậy sao? Chẳng lẽ là dã chiến trong rừng cây?”
“Không phải!” Trần Văn Sáng khóe môi co giật “Không lẽ là chấn động trong xe sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Trần Văn Sáng tối đen lại, trâm giọng quát: “Cũng không phải! Đưa đến bệnh viện Nhân Dân đi”
Sau khi nói xong, không muốn nghe thêm gì nữa lập tức tất máy.
Lê Minh Hùng đang cầm điện thoại ở đầu bên kia cảm khái một tiếng, Đội trưởng quá mạnh mẽ, đến mức phải vào bệnh viện luôn!
Dù sao cũng có tố chất quân nhân