Thấy vậy, cô đột nhiên có linh cảm không tốt, lại sợ Tạ Á Nam sẽ bị thiệt thỏi, liền lập tức ném sách giáo khoa cho Ngô Tĩnh ở bên cạnh, sau đó sải bước chạy tới Lý Lan Hoa chạy tới, nhìn thấy mắt Tạ Á Nam đỏ hoe, cô nhíu mày, lập tức hỏi: ‘Á Nam, có chuyện gì vậy?”
“Lan Hoa, cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Tạ Á Nam vừa nhìn thấy cô, hai mắt càng đỏ hơn, giận dữ chỉ vào Chu Kỳ Kỳ đứng đối diện cáo trạng “Lúc nấy tớ vừa đi ra khỏi thư viện thì gặp Chu Kỳ Kỳ.
Cô ta cố ý chạy đến đụng vào tớ, khiến vòng cổ của tớ rơi xuống đất hỏng mất rồi.
Tớ bảo cô ta xin lỗi nhưng cô ta không chịu.”
‘Sau khi ăn xong, Tạ Á Nam không trở về ký túc xá cùng bọn cô mà đến thư viện.
Tiết tự học sẽ bắt đầu vào 7 giờ tối nên cô ấy tranh thủ trở về sớm.
Bởi vì trời cũng đã muộn, Tạ Á Nam không bước đi quá nhanh, dưới ánh đèn đường, cô ấy tháo vòng cổ xuống, trân trọng vuốt ve nó.
Nhưng lúc đang đi lại đụng phải Chu Kỳ Kỳ.
Tạ Á Nam nhớ đến buổi trưa Lý Lan Hoa đã nói với cô rằng yên lặng chính là đỉnh cao của sự khinh bị, vậy nên cô ấy cũng không định bắt chuyện với Chu Kỳ Kỳ, còn đi vòng qua cô ta Không ngờ rằng, Chu Kỳ Kỳ cố ý chạy đến cố ý tông vào cô, cô đứng vững không bị tế nhưng vòng cố trên tay lại rơi xuống riền xi măng, phát ra âm thanh giòn tan.
Chiếc vòng cố kia là di vật do bà của Tạ Á Nam để lại, mỗi khi nhớ đến bà, cô đều lấy nó ra vút ve để nguôi ngoai nỗi lòng.
Trong ký túc xá, bao gồm Lý Lan Hoa và hai người bạn cùng phòng khác, ai cũng biết điều này.
Lý Lan Hoa kinh ngạc thốt lên: “Là sợi dây chuyền mà cậu vẫn nâng niu hằng ngày đó sao?”
Tạ Á Nam gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Đúng vậy! Chính là nó, cậu nhìn xem, mặt dây chuyền ngọc hình Quan Âm đã bị vỡ thành ba mảnh, hoa sen và đài sen cu bị tách rời rai”
Lý Lan Hoa cúi đầu nhìn xuống, quả thật là như vậy, dưới ánh đền đường, cô có thể thấy rõ sợi dây chuyền ở trên mặt đất, mặt dây đã vỡ thành nhiều mảnh.
Thấy ánh mắt của cô lạnh lùng nhìn mình, Chu Kỳ Kỳ theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng nghĩ đến mình thế mà lại bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, tức khắc lửa giận