Không ai trả lời cô.
Lam Ngọc Anh lại càng bối rối, tư thế quay người đã cứng đờ cả.
Cô cảm thấy nhất định là Hoàng Trường Minh cố tình, tức giận nhưng chẳng biết làm sao, cô đành thăm dò quay lại, nhắm mắt, không dám mở ra hản, chỉ hơi hé hé.
Cho đến khi nhìn thấy anh đã mặc xong quân, đang nhìn minh với vẻ nhàn nhã.
Lam Ngọc Anh bằng nhiên có cảm giác mình bị đùa giỡn.
Cô giơ tay xả nước bồn cầu, rồi dùng sức kéo cánh tay anh lên, nghiến rằng nói: “Em dìu anh về.
Nhưng Hoàng Trường Minh không nhúc nhích, vẫn sống chết giữ chặt cô ở chỗ cũ.
Họ đứng sát gần nhau, mỗi nhịp thở làm lồng ngực Hoàng Trường Minh phập phồng cô đều cảm nhận được.
Lâm Ngọc Anh giãy giụa một hồi không có bất kỳ tác dụng gì.
Cho dù một chân anh đã bị thương, vẫn dễ dàng kiểm soát được cô.
“Vì sao tối qua lại trốn?"
Cô đang định ngẩng đầu trừng mắt với anh thì bất ngờ vang lên một câu hỏi như vậy.
Mí mắt Lam Ngọc Anh run lên, cô hạ thấp giọng: “Em đâu có trốn." “Còn nói không?" Hoàng Trường Minh cúi thấp mặt xuống, gần như nhìn cô chăm chú: "Hửm? Đồ lừa bịp này"
Xem ra cuối cùng Trần Phong Sinh van nói cho anh biết.
Trái tim cô nhói lên từng cơn, nhất là ngữ khí dồn ép lại mang chút mờ ám này khiến cô không biết bực dọc vào đầu.
Cô thật sự thấy phiền: “Nếu không thì sao? Anh muốn thế nào? Hoàng Trường Minh, em đã tận mắt nhìn thấy vợ chưa cưới của anh bước vào phòng Lẽ nào anh bắt em xách hộp mi tung tẩy đi vào theo sao?"
Nếu thật sự như vậy, anh có muốn ngôi hưởng phúc một ông hai bà thì cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba đâu.
“Vậy thì đã sao?" Hoàng Trường Minh đột ngột nói.
"..." Lam Ngọc Anh mím môi.
Vậy thì đã sao? Cô cười khổ.
"Anh không sợ vợ chưa cưới của anh nhìn thấy sẽ không vui à?" "Vậy thì đã sao?" Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, chỉ lặp lại câu này.
Lam Ngọc Anh hơi sững người, nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động, giọng nói trầm cũng theo đó đập vào màng nhĩ của cô: “Người khác anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm một mình em."...!Trái tim Lam Ngọc Anh chao đáo.
Cô cần chặt môi, bỗng nhiên có phần không hiểu anh, càng không hiểu câu này của anh có ý gì.
Giống như hơi cuống cuồng bỏ chạy, cũng giống như sợ sẽ thất vọng nên không dám đào sâu thêm, Lam Ngọc Anh buông cánh tay anh ra: “Nếu anh còn muốn tiếp tục đứng trước bồn cầu thì em tự ra ngoài đấy."
Cuối cùng họ cũng ra khỏi phòng vệ sinh, có điều cửa mở, cảnh tượng trong phòng khiến họ sững người.
Hoàng Thanh Thảo đang khoanh chân ngồi trên sofa, đôi giày cao gót rơi xuống thảm, trong tay cầm hộp giữ nhiệt Lam Ngọc Anh đặt trên bàn, đang ăn ngon lành, tiếng hút nước mì vang lên khá to.
Nghe thấy động tĩnh, Hoàng Thanh Thảo ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang cần nửa miếng trứng ốp la: "Chẹp chẹp, cải trắng, mì cháu nấu ngon thật day."
Lam Ngọc Anh nhìn thấy bà đã ăn hết nửa hộp, bèn nuốt nước bọt.
Cô bất giác quay sang nhìn Hoàng Trường Minh.
Quả nhiên, khuôn mặt anh đã sa sam lai.
Đáng đời!
Ai bảo đòi đi vệ sinh?
Dìu anh trở về giường, Lam Ngọc Anh kinh ngạc: “Cô, cô đến khi nào thế a?" "Một lúc rồi." Hoàng Thanh Thảo nhưởng mày, chớp mắt với cô.
“Tại hai đứa ở trong nhà vệ sinh mãnh liệt quá, đến mức có người vào phòng cũng không nghe thấy.
Cũng may đây là bệnh viện, chứ ở nhà, trộm vào cũng chả biết "Chúng cháu không có.
Lam Ngọc Anh lập tức đỏ mặt, ấp úng giải thích: "Hoàng Trường Minh muốn đi vệ sinh, chân anh ấy bị thương không tiện, cháu chỉ dìu anh ấy đi." "Không sao, thanh niên mà, cô hiểu hết." Hoàng Thanh Thảo cất giọng mời ám.
"Chúng cháu thật sự không có." Lam
Ngọc Anh ngượng ngập.
Hoàng Thanh Thảo cũng không chọc cô nữa, tiếp tục tập trung ăn mì, cả phòng toàn tiếng húp mì rột roạt.
Mới đó, hộp mì đã được ăn hết sạch, bà chép miệng: “Mùi vị thật sự không tồi, đến người ghét ăn mì như cô mà còn không từ