“Kỳ Kỳ, cậu có chuyện gì vậy? Vẻ mặt Kỷ Ngữ Lam khó hiểu hỏi.
Hai mắt Chu Kỳ Kỳ đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, toàn thân hoảng hốt, giọng nói run run: ‘Làm sao bây giờ? Nếu tớ không trả tiền trước thứ hai tuần sau, bọn họ sẽ ép tớ bán thân! Ngữ Lam, cậu giúp tớ tìm cách đi, hôm nay đã là thứ sáu rồi, chỉ còn hai ngày nữa thôi.”
Nửa tiếng sau, người giúp việc đưa Chu Kỳ Kỳ rời khỏi nhà họ Kỷ.
Khác với vẻ mặt sợ hãi và đôi mắt đỏ hồng khi bước vào, khuôn mặt Chu Kỳ đã bình tĩnh trở lại, thậm chí dưới ánh trăng còn nở một nụ cười xấu xa.
Cô ta lấy điện thoại ra bấm số: “Này, anh Đao, anh có rảnh không? Giờ em qua chỗ anh.”
Sau khi cúp máy, trên điện thoại di động của Chu Kỳ Kỳ là khuôn mặt mày xinh đẹp trẻ trung.
Đặt ngón tay cái trên đó, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta giống như một con rần độc lạnh lùng.
Chủ nhật, nhà họ Trần.
Ánh hoàng hôn bao trùm ngôi biệt thự ba tầng, mọi người trong sân đang cắt tỉa hoa và cây cỏ.
Trong phòng làm việc trên tầng hai thoang thoảng mùi hương trà lượn lờ, Trần Văn Sáng dù đang ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn thường xuyên mặc quân phục rần rỉ huấn luyện, thế hiện phong thái, khí phách của một quân nhân như mọi khi.
Trần Phong Kiên ngồi trước bàn làm việc, trên chiếc mắc áo bên cạnh là bộ quân phục cứng nhắc, không khí trong phòng giống như đang ở trong quân đội vậy.
Tuy nhiên, đôi lông mày và khóe mắt của Trần Phong Kiên đầy vẻ hài lòng đối với người con trai cả đang đi bộ đội trước mặt, hiếm khi nở một nụ cười.
Mỗi lần Trần Phong Kiên nói chuyện với con trai, ông ấy đều bàn luận về những chuyện trong quân đội.
“Bố nghe nói bên phía Hải Phòng muốn con đến đó?”
“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu: “Con đã được mời nhưng lệnh điều động vẫn chưa được ban hành”
“Về cơ bản, phát triển ở Hải Phòng không tệ nhưng xét về đẳng cấp hiện tại của con, thật ra cũng không có quá nhiều lợi ích cho lảm!” Trần Phong Kiên trầm ngâm nói “Hơn nữa, điều kiện ở đó tương đối kém một chút.
Ở vùng núi thì sẽ khó khăn hơn về mọi mặt, chưa kể các thành phố phía Nam xa quá, về nhà lại càng khó hơn, mẹ con mà ít