Nó ướt át, lại có thể lăn sâu vào tận tim.
Lý Lan Hoa loạng choạng muốn đứng lên, hai giây sau, lại ngẩng đầu lên: “Chú nhỏ, chân cháu bị tê rồi!”
“Có thể đứng dậy không?” Trần Văn Sáng dập tắt điếu thuốc, vươn tay đỡ cô.
“Ừm!” Lý Lan Hoa nhỏ giọng nói.
Thật ra, cô còn muốn dựa vào anh một lát nữa.
Sau khi cô đứng vững, Trần Văn Sáng nhíu mày: “Lan Hoa, cháu bây giờ nếu như đã gặp đượcchú rồi, thì có thể trở về được rồi”
Lý Lan Hoa trầm mặc.
“Chú đưa cháu đi mua vé” Trần Văn Sáng quay người, muốn đi đến phòng bán v.
Lý Lan Hoa nhìn thấy như vậy, vội vàng ngăn cản: “Cháu không muốn trở về.
Trần Văn Sáng nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh.
Lý Lan Hoa cần môi, đan hai tay vào với nhau: “Cháu không mua nổi vé máy bay nên đã mua vé tàu hỏa, nhưng không có ghế mềm, chỉ có ghế cứng.
Cháu ngồi xe suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, liền cảm thấy eo như bị gãy rồi vậy.
Bây giờ toàn thân đều đau nhức, hơn nữa đồ ăn trên tàu hỏa ăn cũng không ngon, cháu vừa mệt vừa đói rất đáng thương đó”!
Chú nhỏ, chú nhất định muốn cháu về bây giờ sao?”
Sau khi xả một tràn thút thít kế lế trước mặt, nói xong câu cuối, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Hòa vào làn gió đêm, là có một chút ủy khuất, một chút khẩn cầu.
Dưới ánh đèn đường, cô mặc trên người bộ quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ bắng lòng bàn tay đã trắng bệch xanh xao lại còn phờ phạc, có mấy sợi tóc rối trên trán, dưới mắt còn có quầng thâm, nhìn như vậy chắc cô còn chưa được nghỉ ngơi chứt nào.
Trần Văn Sáng im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: “Theo chú lên xe trước”
Lý Lan Hoa nghe xong, hai cái lúm đồng tiền liền hiện lên, đi theo sau anh chỉ sợ mình bị tụt lại phía sau Trần Văn Sáng lái chiếc xe Humrmer màu đen, phía trên còn treo một cái thẻ quân nhân giống vậy.
Anhta có thói quen không mở radio, cũng không nghe nhạc, bảng điều khiển thì chỉ hiện ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Lúc này cũng đã là mười một giờ rưỡi đêm rồi, ngoài cửa xe, những ánh đèn neon lướt qua một cách lặng lẽ tĩnh mịch.
Ở đây và