Lý Lan Hoa men theo bàn tay ấy nhìn lên, chạm phải đôi mắt đen sâu hun hút lại cực kỳ lạnh lùng.
Ban nãy, khi đang ở trong kia tiến hành băng bó cho người bị thương, cô ấy cũng đã cảm giác được có một ai đó vẫn luôn nhìn đăm đăm sau lưng mình.
Mặc dù cô ấy không quay đầu lại xem thử, nhưng khóe mắt vẫn thoáng trông thấy một Trần Văn Sáng đang vận quân phục tựa người vào cửa, trong tay kẹp lấy điếu thuốc, qua làn khói mờ mà nhìn Lý Lan Hoa.
Anh ấy vẫn cứ tuấn tú, khí chất mạnh mẽ như thế.
Dường như bị cháy nắng nên có hơi đen đi, cũng gây đi một chút.
Đường nét ngũ quan lại càng khắc sâu hơn.
Trên cổ hình như có thêm sẹo, chẳng biết có phải là bị khi tập huấn hay không.
Suốt một năm này, bọn họ cũng chẳng hề liên lạc với nhau nữa.
Từ sau khi Trần Văn Sáng bị điều đi Hải Phòng có lẽ chỉ về nhà đúng một lần.
Vào khoảnh khắc giao thừa, Lý Lan Hoa không kiềm được lòng mình mà muốn liên lạc với anh ấy.
Nhưng lại sợ anh ấy chán ghét mình, từng câu chúc mừng năm mới vốn đã soạn thảo xong lâu rồi, lại từ từ bấm xóa bỏ từng chữ một…
Cô ấy tự ép buộc chính mình rằng đừng phiên nhiều người ta nữa.
Mưa hãy vẫn còn rơi.
Đầu ngón tay của Trần Văn Sáng lạnh buốt, thế nhưng mà khi bao trùm lấy toàn bộ mu bàn tay cô ấy, nhiệt độ lại đột ngột cao lên, giống như bàn tay anh ấy khi kẹp lấy tàn thuốc vậy, nóng hổi.
Trái tim Lý Lan Hoa run lên.
Lòng bàn tay anh ấy bao lấy mu bàn tay cô chặt như thế, khiến cô bỗng dưng nghĩ về một năm trước.
Trong căn phòng ở khách sạn ấy, anh ấy cũng đã che chở cô hệt như thế này.
Khi hình ảnh