Nhìn về phía băng gạc trong tay, bây giờ ngược lại ước mơ tha thiết nhất trong lòng của cô lại không còn dám ngấp nghé xíu nào.
Sau khi quấn nút kết ở băng gạc xong, Lý Lan Hoa lập mở hộp thuốc ra, rồi đứng dậy tìm cây kéo.
Tới lúc tìm được thì đã thấy được khuôn mặt tươi cười hơi quen thuộc, cô cũng cười lại: “Anh Kiệt, anh cũng ở đây à?”
“Ừm, tôi tới lấy thuốc cho bạn của mình!” Tiêu Tuấn Kiệt gãi đầu, sau đó vội vàng cung kính kêu lên: “Đội trưởng Trần!”
Ánh mắt của Trần Văn Sáng hờ hững lướt qua, xem như trả lời xong.
Con người thì hơi co lại, trong lòng cũng cảm thấy có hơi khó chịu.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy người kia giống như âm hồn không tan, làm cái gì cũng có thể trông thấy ở mọi nơi như vậy chứ?
Cảm nhận được ánh mắt của anh rơi vào trên người mình, sống lưng của Tiêu Tuấn Kiệt chợt căng thẳng, không hiểu sao cậu ta luôn cảm thấy hình như đội trưởng Trần nhìn mình không vừa mắt lắm.
Không dám chờ lâu, sau khi Tiêu Tuấn Kiệt lấy thuốc xong thì lập tức muốn đi, chỉ là lúc gần đi thì nhỏ giọng khen cô ấy một câu: “Lan Hoa, em mặc váy thật đẹp nhat”
Váy liền áo bảy phần màu đen, vải sợi tổng hợp, ống tay áo và cổ áo đều trang trí chút hạt cườm nhỏ, bởi vì con nhỏ tuổi cho nên mặc như vậy không những không già mà còn nổi bật môi trăng răng hồng.
Hai bắp chân mảnh khảnh lộ ra, da thịt trắng nốn mềm mịn.
Tiêu Tuấn Kiệt có hơi đỏ mặt, không dám nhìn nhiều.
“Cảm ơn!” Lý Lan Hoa cười nhẹ, có người khen mình cũng là có ý tốt thôi.
Đưa mắt nhìn theo Tiêu Tuấn Kiệt rời đi khuất thì Lý Lan Hoa lại ngồi về trên ghế, cắt một đoạn băng gạc ra: “Chú nhỏ, thuốc thì cháu cũng đã thay xong, xem ra vẫn có thể khôi phục bình thường, ngày mai chú nhất định phải nhớ thay thuốc đúng giờ đó nha.
”
“Ừm”” Trần Văn Sáng gật đầu.
Lý Lan Hoa cúi đầu thả băng gạc