“Đương nhiên là thật.
Em nghĩ ông ấy chỉ là một giáo sư bình thường thôi sao? Cho dù ở trong phạm vi quân y hay bên ngoài thì ông ấy vẫn là người cực kì có danh tiêng.
Tay nghề tốt đến mức vô số bệnh viện muốn mời ông ấy vào làm.
Chỉ có điều ngày trước ở trong quân y làm việc quá mức khắc nghiệt nên hiện tại ông ấy chỉ muốn thoải mái, đi đây đi đó dạy học mà thôi.”
Lý Lan Hoa nghe xong, cảm thấy khó mà tin nổi.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến thầy mình lại giỏi giang như vậy nhưng xâu chuỗi mọi thứ thì liền cảm thấy hợp lý vô cùng.
Thời điểm nghỉ hè, trong khi mọi người đều nghỉ ngơi thì Trương Hòa lại chạy đông chạy tây tham gia đủ loại hội nghị, có thể thấy vai trò chẳng hề tầm thường chút nào của ông.
Lý Lan Hoa đối với người thầy hiện tại càng thêm lòng ngưỡng mộ.
Cô ngấng đầu hỏi Trần Văn Sáng.
“Vậy hai người nói chuyện gì thế?”
“Anh và ông ấy xem như quen biết, anh muốn ông ấy để tâm đến em một chút.”
Trần Văn Sáng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, mỉm cười.
Lý Lan Hoa nghe vậy liền nhướn mày hỏi.
“Anh lấy thân phận người trong nhà hay lấy thân phận người yêu em?”
“Cả hai.”
Dưới bóng trăng sáng tỏ, ánh mắt hai người chạm nhau, sóng sánh biển tình.
Nội tâm Lý Lan Hoa tràn đầy mật ngọt, dịu ngoan tựa đầu vào vai Trần Văn Sáng.
“Cậu nhỏ, chúng ta hiện tại đang tranh thủ từng giây từng phút để ở bên nhau đấy à?”
“Ừm.”
“Khung cảnh thật đáng bị trừ điểm”
Lý Lan Hoa nhìn xung quanh, bốn bề đều là