“Không ăn cơm chiều? Không đói bụng à?”
Ăn cái gì, ăn tức giận no từ trưa đến giờ mất rồi! Lý Lan Hoa hừ lạnh, bất mãn quay đi.
Hiện tại trên mặt cô đang ghi rõ bốn chữ, vô cùng tức giận! Trần Văn Sáng im lặng nhìn cô, trầm giọng lên tiếng.
“Theo anh đi ra ngoài, anh có vài lời muốn nói với em.”
Lý Lan Hoa vấn ngồi yên tại chỗ giống như sư tăng nhập thiền vậy.
Trần Văn Sáng không hề nôn nóng, sau khi dứt lời liền rời khỏi.
“Anh ở dưới gốc cây hôm qua đợi „ in Lý Lan Hoa nhìn theo cho đến khi bóng đối phương khuất dạng mới cắn răng đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo.
Đi thì đi, dẫu sao đây chính là cơ hội để anh lấy lòng cô, chủ động mở miệng xin lỗi.
Từ xa, cô đã thấy bóng dáng Trần Văn Sáng.
Đối phương một thân quân phục chỉnh tề, dù cho ống quần vương không ít bùn thì quần áo từ trên xuống dưới đều trông vô cùng sạch sẽ, tôn lên vóc dáng cao to rắn chắc.
Lý Lan Hoa nhìn đến mức thất thần, trong lòng rung động.
Chợt nhớ ra mình vấn còn giận đối phương, cô nghiêm mặt.
Trần Văn Sáng nhìn cô, gảy tàn thuốc trong tay, nhàn nhạt hỏi.
: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
“Trần Văn Sáng, anh gọi em ra đây không phải để xin lỗi em sao?”
“Không phải.”
Lý Lan Hoa vốn dĩ đang chủ động chờ đối phương xuống nước, nghe anh trả lời như vậy liền tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, ngay lập tức muốn rời đi.
Trần Văn Sáng nhanh chóng nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong †ay anh.
“Anh bắt em đứng lại để tiếp tục nghe anh mắng mỏ sao?”
“Không măng em nữa, muốn nói với em vài chuyện thông thường mà thôi.”
Anh vân luôn nắm chặt tay cô không buông.
Có câu nói như thế này, không thể giảng đạo lý đối với phụ nữ.
Nghĩ đến chuyện này, khóe môi Trần Văn Sáng lại vô thức nhếch lên.
Nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, Lý Lan Hoa lại bất giác mềm lòng.
Thiếu chút nữa, cô lại theo bản năng muốn nhào vào lồng ngực đối phương.
“Nơi này là Hải Phòng, hơn nữa lại còn là khu vực thiên tai.
Em là con gái, lại dẫn theo một đứa nhỏ, hai người tự ý kéo bè chạy vào vùng nước lũ.
Em có từng nghĩ đến việc nếu như