Chỉ mới hai mươi bốn tiếng trôi qua mà thôi nhưng Lý Lan Hoa cảm thấy một phút dài giống như một năm vậy.
Trần Văn Sáng trầm mặc hai giây, chậm rãi trả lời.
“Lan Hoa, em vừa mới trở về nhà.
Mau nghỉ ngơi sớm một chút!”
“Anh đang đuổi khéo em đó à?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lý Lan Hoa vừa nghe xong liền xụ mặt, quả thật người đàn ông chẳng có tí khái niệm lãng mạn nào mà.
Anh nghiêm nghị trả lời.
“Không phải.
Anh sợ nếu tiếp tục nghe em nói, mình sẽ mất ngủ.”
Lý Lan Hoa giơ tay che kín đi trái tim đập bình bịch không ngừng.
Rốt cuộc là ai đang trêu chọc ai vậy, Trần Văn Sáng phạm quy quá rồi!
Cúp điện thoại, cô khẽ khàng ôm di động vào lòng.
Mẹ Lý thấy đèn trong phòng vấn còn sáng, khẽ gõ cửa hỏi cô ngủ chưa.
Bấy giờ Lý Lan Hoa mới chịu rút chân ra khỏi dép, ngoan ngoãn trèo lên giường.
Trong giấc mơ, khóe môi cô khẽ khàng cong lên.
Thời gian lúc cả hai ở cùng nhau trôi đi vô cùng nhanh thế nhưng khi tách ra lại dài chẳng kế xiết.
Lý Lan Hoa và Trần Văn Sáng mỗi ngày đều nấu cháo điện thoại với nhau, năm ngày trôi qua, cô bắt đầu thu xếp hành lý đến trường học ghi danh.
Trước ngày ghi danh, cô quyết định đi tới nhà họ Hứa.
Thời gian nghỉ hè và cho đến gần đây cô đều lăn lộ bên ngoài, đã rất lâu không thăm ông Hứa rồi.
Lý Lan Hoa bước xuống xe, đi bộ thẳng vào trong biệt thự.
Sau khi đến nơi, trán cô đã vương tầng mồ hôi mỏng.
Người giúp việc vội vàng lấy dép cho cô mang, Lý Lan Hoa sau khi biết ông Hứa đang ở trong phòng liền nhìn về phía cầu thang, thời điểm chuẩn bị đi lên liền nghe tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu, thấy một bà cụ đang ung dung đi xuống.
Tuy gọi là bà cụ nhưng so với ông Hứa cũng vào khoảng sáu, bảy mươi tuổi mà thôi.
Tóc tai được