Thời gian làm việc không tính quá bận rộn.
Lam Ngọc Anh lăn con chuột, sửa số tiền trong tài liệu, thì điện thoại trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.
Cô liếc nhìn rồi cầm lên để ngang vai trái, khóe miệng bất giác cong lên: "Alo?” “Đêm nay anh không về nhà ăn."
Tiếng nói bình thản của Hoàng Trường Minh truyền đến, dường như cũng đang làm việc, mà cũng âm thanh giống như đang xoay bút.
Lam Ngọc Anh nghe vậy vội hỏi: “Ấy, anh phải làm thêm sao?” “Không phải.” Hoàng Trường Minh đáp lại, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mừng thọ ba anh.”
Trong nháy mắt Lam Ngọc Anh đã hiểu.
Tuần trước lúc ăn lẩu với Hoàng Thanh Thảo, hai người từng nói đến chuyện này, sinh nhật cha Hoàng xem như là chuyện lớn, anh làm con trai nhất định phải có mặt, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, không biết vợ chưa cưới của anh có thể đến hay không thôi.
“Sunny, cũng sẽ đi.” Như biết cô đang suy nghĩ gì trong lòng, Hoàng Trường Minh nói.
“Ừ.” Lam Ngọc Anh đáp rất khë.
Hoàng Trường Minh im lặng hai giây, sau đó ném ra một câu: “Tan ca anh tới đón em.
Lam Ngọc Anh há miệng, còn chưa kịp nói, bên kia cũng đã cúp điện thoại.
Cô hé miệng nhìn về phía màn hình máy tính, nơi nào còn có lòng dạ làm việc.
Cuối cùng nhẫn nhịn đến lúc tan ca, Lam Ngọc Anh đợi một lát ở ngoài văn phòng, thì chiếc Land Rover màu trắng kia chạy tới.
Ngồi vào trong xe, cô vẫn còn do dự: "Hoàng Trường Minh, chúng ta thật sự phải đi chung với nhau sao?" “Ừ.” Hoàng Trường Minh bé tay lái.
"Nhưng như vậy không tốt làm đâu!” Lam Ngọc Anh không xác định nói.
“Có gì không tốt?” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt hỏi.
Lam Ngọc Anh cắn môi, không trả lời được.
Thực ra cô hiểu anh mưu tính làm như vậy là bởi vì Lê Tuyết Trinh cũng sẽ đến, anh không muốn để cô hiểu lầm hay suy nghĩ lung tung.
Nằm chặt năm đấm, lại không nhịn được mà mở miệng lần nữa: “Hoàng Trường Minh, mừng thọ bổ anh có phải sẽ có rất nhiều người không? Giống như trên TV hay chiếu vậy, người có tiền mở tiệc sinh nhật rất lớn đó." “Nhà anh không phải nhà giàu mới nổi.” Hoàng Trường Minh liếc cô một chút.
Lam Ngọc Anh ngượng ngùng, vẫn lo lắng không thôi, cúi đầu nhìn bản thân: “Vậy em mặc thành như vậy có được không? Có quá tùy tiện không, có phải quá không tôn trọng người ta hay không?”
Hoàng Trường Minh đột nhiên quyết định, cô còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý.
Cô mặc chính là đồ đi làm bình thường, rất thoải mái, nhưng cũng không trang trọng chút nào.
"Không đầu, ba anh không thích phô trương quá, sinh nhật hàng năm đều chỉ làm ở nhà thôi.” Hoàng Trường Minh mở miệng an ủi cô.
Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn ngó ngoài cửa xe, duỗi tay chỉ vào nói: "Đăng trước có cửa hàng, chúng ta đi chọn quà đi.” "Không cần.
Hoàng Trường Minh nhíu mày.
"Không được, nhất định phải mua!” Lam Ngọc Anh rất kiên trì.
Dù sao sinh nhật cũng là chuyện lớn, nào có chuyện đi tay không chứ
Hoàng Trường Mình nghe theo lời cô, đến ngã tư phía trước, rẽ phải xe vào bãi đậu xe dưới đất.
Hai người đi thang máy từ tầng hầm lên lầu, người đi dạo phố không ít, nhân hàng bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp đứng trước cửa tiệm.
So với sự lo lắng của Lam Ngọc Anh không biết nên tặng quà gì, thì Hoàng Trường Minh có vẻ không quá hào hứng, không vui vẻ, từ khi xuống xe đã cau mày.
Đi ra khỏi thang máy, Hoàng Trường Minh trầm giọng nói: “Không cho phép tặng dao cạo " Lam Ngọc Anh há miệng.
“Cũng không cho phép tặng đồ lót” Hoàng Trường Minh nhíu mày nói tiếp.
"...!Lam Ngọc Anh không nói gì.
Chưa kịp chọn đã nghe anh phủ định hai thứ, hơn nữa những thứ này đều là cô từng tặng anh, đây rõ ràng là không muốn để cô lại tặng cho người khác, nhưng mà anh đừng bá đạo như vậy chứ, đối phương rõ ràng là ba anh mà.
Lam Ngọc Anh nhìn bảng hướng dẫn bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó rồi hỏi: “Hoàng Trường Minh, ba anh có thích viết thư pháp không?” “Có lẽ có.” Hoàng Trường Minh trầm ngâm.
Hình như lúc rảnh rỗi, Hoàng Kiến Phong đều sẽ ngồi trong phòng sách, nghiên cứu viết hai bức thư pháp, khi còn bé cũng để cho anh viết, ba nói như vậy có thể rèn luyện tính kiên nhẫn và khí chất của con người, nhưng Hoàng Kiến Phong viết nhiều năm như vậy, mà tính tình không