Chủ nhật cuối tuần.
Lam Ngọc Anh gọi điện xong thì đi vào lấy quần áo vào trong phòng ngủ.
Thay quần áo khác, cô vào nhà tắm buộc tóc đơn giản nhất thành kiểu tóc đuôi ngựa, vừa buộc xong thì sợ hết hồn khi thấy Hoàng Trường Minh đứng dựa vào cửa từ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Đang định đi đâu à?"
Lam Ngọc Anh ngây thơ chớp mắt: "À, tối qua em có nói qua với anh á, anh Nguyễn Phong trở về, hôm nay muốn đi gặp mặt ăn bữa cơm, chính anh đã đồng ý rồi mà."
Thật ra thì Nguyễn Phong bay về từ tối qua, Tiêu Thành Vân có gọi cho cô nhưng cô tìm cớ từ chối trước, thật ra cô cũng muốn đi nhưng vẫn phải hỏi qua ý kiến anh.
"Không phải là gặp mặt ăn bữa cơm thôi sao, sao phải đặc biệt thay quần áo?" Hoàng Trường Minh không vui, mặt mày cáu kỉnh.
"Không thay quần áo, chẳng lẽ mặc đồ ngủ?" Lam Ngọc Anh không biết làm sao nói.
"Lại còn đặc biệt trang điểm?" Ánh mắt Hoàng Trường Minh như ra đa quét toàn bộ cả người cô.
"..." Lam Ngọc Anh cạn lời soi gương.
Gương mặt mộc trong gương, ngoài mỹ phẩm dưỡng da thì không tô trát bất cứ gì thêm nữa, gần đây đang vào đông nên môi hơi khô, bôi chút son dưỡng, đây cũng là trang điểm sao?
Rút mấy tờ khăn giấy lặng lẽ lau sạch.
Lam Ngọc Anh mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa thì ngoái lại nhìn đôi mắt âm trầm đang nhìn cô, do dự hỏi:
"Nếu không...!anh đi với em đi?" "Không đi!" Hoàng Trường Minh cự tuyệt: “Hôm nay anh còn có việc!"
"Ừm..." Lam Ngọc Anh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì cô sợ anh đồng ý, thì bữa cơm này coi như xong.
"Vậy em đi trước nha?"
Đi xong giày, cô ngoảnh lại lần nữa nói: "Em đi thật đấy?"
Không có câu trả lời, cô chán nản đẩy cửa ra ngoài.
Tưởng rằng là ra bên ngoài ăn, không ngờ Nguyễn Phong tự mình làm ở nhà, hình như là ở chung cư này, trước kia cô cũng đã tới một lần, dựa vào cái trí nhớ này thì có lẽ vẫn tìm được.
Cô vào thang máy chung cư, Tiêu Thành Vân đúng lúc cầm rượu chạy tới.
Từ khi Tiêu Thành Vân biết quan hệ của cô và Hoàng Trường Minh thì thỉnh thoảng gặp mặt có hơi lúng túng.
Mở cửa, Nguyễn Phong đã làm gần hết bưng ra bàn, Lam Ngọc Anh và Tiêu Thành Vân giúp làm nốt mấy món cuối rồi nhanh chóng dọn ra ăn cơm.
Tài nấu nướng của Nguyễn Phong không tệ chút nào, mùi thơm bay khắp căn phòng.
Tiêu Thành Vân mở chai rượu ra, chưa ăn xong đã hết chai rượu, Lam Ngọc Anh không uống một giọt nào, Nguyễn Phong uống cũng không nhiều, chủ yếu là vào bụng anh ấy.
Uống ly cuối cùng xong thì nằm lăn ra ghế sofa, nhìn say mà như không say.
Lam Ngọc Anh cũng hơi lo lắng: "Tiêu Thành Vân sẽ không sao chứ?"
"Không cần để ý tới anh ta, gần đây tâm trạng anh ta vẫn luôn bất thường như vậy." Nguyễn Phong xua tay tỏ ý không cần lo lắng.
Lam Ngọc Anh thấy Tiêu Thành Vân đang cầm vòng ngọc phật, nghĩ đến ý nghĩa đặc biệt của cái kia cũng bớt lo lắng.
Không có Tiêu Thành Vân, bàn ăn chỉ có hai người họ, Lam Ngọc Anh hơi