**********
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ không khí mỗi ngày dường như đều đang hạ xuống.
Mặc dù hệ thống sưởi trong nhà ở phía Nam luôn rất tốt nhưng cũng mang lại nhiều bất cập, chất lượng không khí rất kém, dường như hiếm khi mới có được một bầu trời trong xanh.
Vào giờ nghỉ trưa, Lam Ngọc Anh thường đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, luôn cảm thấy bầu trời giăng đầy sương mù cũng giống như tâm trạng của cô vậy.
Mấy ngày gần đây không có khẩu vị ăn uống gì cả, đồng nghiệp giúp cô gọi cơm, có nhiều lúc cô chỉ ăn hai miếng đã buông đũa.
Di động vang lên, là điện thoại thím Triệu gọi đến, bà đang đi trên đường hỏi cô: "Ngọc Anh này, di vật của bà ngoại cháu thím đã thu dọn xong hết rồi, cháu xem có muốn để lại đây hay là muốn đem về?"
Lam Ngọc Anh suy nghĩ, qua một ngày nữa là đến cuối tuần rồi: "Cháu sẽ mang về."
Tối thứ sáu cô mua vé tàu hỏa, sau khi ngồi tàu hỏa một đêm, trở về quê một lần nữa.
Lam Ngọc Anh đứng một mình trong sân rất lâu.
Rạp đám ma bên ngoài đã bị phá bỏ ngay từ hôm đưa tang, cả trong sân và ngoài sân đều đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đây, cô nhìn về phía cửa nhà, cảm thấy một lát sau sẽ thấy bóng dáng loạng choạng của bà ngoại từ bên trong bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, một bóng người mập mạp bước vào.
Thím Triệu trông thấy cô đứng tại chỗ thất thần, vội nhanh chóng tiến lại gần, phát hiện người cô rất lạnh, nói:
"Ngọc Anh, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, đứng bên ngoài làm gì! Đừng để bị cảm lạnh, nhanh lên, vào nhà đi!"
Lam Ngọc Anh gật đầu, theo sau thím Triệu đi vào trong nhà.
Người già thì có thể có bao nhiêu đồ đạc, di vật cũng không nhiều, tất cả đã được đóng gói cẩn thận, thật ra thì đều là quần áo và đồ dùng hằng ngày thôi, nhưng vẫn nên lưu giữ lại kỷ niệm cho người thân.
Cô lấy ra từ trong túi một chiếc lược gỗ, trước đây bà ngoại thường dùng nó để chải tóc bạc, bà còn nói rằng ba nghìn sợi phiền não, chải một cái là mọi chuyện đều bay hết.
Lam Ngọc Anh thật cẩn thận vuốt ve nó như thể là của quý vậy.
Thím Triệu đứng bên cạnh nhìn cô, không nhịn được lau nước mắt, vô cùng thương cô.
Lam Ngọc Anh cẩn thận trả cây lược về chỗ cũ: "Thím Triệu, hai ngày nay cháu cứ mơ thấy bà ngoại, mơ thấy bà ngoại cười với cháu."
"Là do cháu nhớ bà ngoại quá đấy!" Thím Triệu nói.
"Đúng vậy..." Lam Ngọc Anh gật đầu, ánh mắt ngẩn ngơ: "Đến bây giờ cháu vẫn không dám tin, rõ ràng bà ngoại đã phục hồi tốt lắm kia mà, sao bỗng dưng lại bỏ cháu đi..."
Thím Triệu cũng gật đầu lia lịa, nhưng dường như bà chợt nghĩ ra điều gì đó, muốn nói lại thôi:
"Ngọc Anh, sau khi bà cháu mất, còn phải lo toan nhiều chuyện, thím cũng quên nói với cháu một chuyện..."
"Chuyện gì a?" Lam Ngọc Anh khó hiểu.
"Buổi trưa hôm mà bà cháu mất, có người đã đến nhà.” Thím Triệu nhớ lại rồi nói.
"Có người đến nhà? Ai thế?" Lam Ngọc Anh càng thêm khó hiểu.
Từ lâu bà nội đã không còn người thân nào, bao nhiêu năm nay luôn chỉ có bà cháu sống nương tựa vào nhau.
"Thím cũng không rõ lắm, hình như người đó cũng cũng mang họ Lam, cô ta ăn mặc rất đẹp, trông như một con gái con nhà giàu vậy.
Chiếc túi cô ta cầm trong tay thím có biết, trước đây vẫn luôn nghe con gái mình nhắc đến nó, nói rằng chỉ là hàng giả cũng lên đến mấy trăm triệu, hình như gọi là Hermès gì đó! Nhưng tính tình thì không tốt lắm, mắt cao hơn đầu,