Tiêu Thành Vân thở dài, không có ý giấu giếm: "Em đoán không sai.
“...!Lam Ngọc Anh hơi trợn mắt.
Vừa nãy nhìn dáng vẻ Lê Tuyết Trinh cầm miếng ngọc Phật rất thân quen, trong lòng đã đoán ra được vài phần, giờ đã chứng thực rồi, thực sự đáng kinh ngạc.
Nếu nói như vậy thì chẳng phải là em trai lại đi thích chị dâu tương lai sao? “Anh và Tuyết Trinh đã quen biết từ lâu rồi.
Tiêu Thành Vân chậm rãi nói tiếp: “Khi đó anh vẫn chưa xuất ngũ.
Có lần đi làm nhiệm vụ ở ngoài, đúng lúc gặp Tuyết Trinh cùng nhóm bạn nghiên cứu sinh ngắm mưa sao băng thì bị kẹt trong núi.
Lúc đó chân cô ấy đang bị thương, anh đã cứu Tuyết Trinh.
Sau đó cô ấy đã lấy vòng ngọc Phật mang theo trên mình tặng lại cho anh, nói là đồ trừ tà.
Từ khi đó, anh đã đem lòng thích cô ấy.” “Có điều, trong lòng cô ấy đã có người mình thích, chính là vị hôn phu hiện tại.
Lúc ấy anh vẫn chưa hề biết gì, mãi đến khi về nhà họ Hoàng anh mới biết, cô ấy chính là chị dâu tương lai của mình.
Trên đời này không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Trước đó, anh cũng từng theo cô ấy đến Mỹ, tỏ tình với cô ấy nhưng bị từ chối.
Nếu có thể, anh luôn hy vọng người có hôn ước với cô ấy là anh, thậm chí anh có thể làm vật thay thế.
Nhưng không, dù cho là trong mắt hay trong trong lòng cô ấy, chỉ có một mình Hoàng Trường Minh mà thôi, ha ha...!
Lam Ngọc Anh hiểu ra rồi.
Đây là một chuyện tình đơn phương thầm lặng, đến cuối cùng lại chẳng thể có một cái kết đẹp.
Nhìn Tiêu Thành Vân đang tự cười mình, cô khẽ thở dài: “Xem ra trong lòng anh cũng rất đau khổ.” “Có những lúc anh cảm thấy mình không hiểu nổi cái gọi là tình yêu, nó luôn làm cho người ta không còn là chính mình nữa”.
Ánh mắt Tiêu Thành Vân có chút mơ hồ, ngữ khí giống như tự mâu thuẫn hoặc tự phủ định.
Khỏe môi Lam Ngọc Anh khẽ động, không nói gì.
Tiêu Thành Vân nhanh chóng kìm nén cảm xúc, nhìn cô, có chút lần tránh, ngập ngừng: “Lam Ngọc Anh, chuyện của hai người anh biết hết rồi.
Em...!vẫn ổn chứ?” “Vẫn ổn” Lam Ngọc Anh cười có chút cứng ngắc.
“Thời gian bọn em quen nhau cũng chưa dài, lâu rồi chắc sẽ quên thôi.
Anh vẫn nghĩ anh Phong sẽ hợp với em hơn.
Tiêu Thành Vân nhìn gương mặt cô tái đi, trong lòng không nỡ, nhưng vẫn đành phải nói: “Hơn nữa, nhà họ Hoàng và nhà họ Lê còn có hơn một trăm dự án hợp tác với nhau, vốn đầu tư hàng trăm tỷ, cần phải có một mối quan hệ hợp tác rất vững chắc.
Để duy trì mối quan hệ này, nhất định phải có hôn nhân làm sợi dây ràng buộc.
Thế nên, hiện giờ anh ấy lựa chọn như vậy cũng khó trách, em hiểu chứ?"
Lam Ngọc Anh dùng lực bầu vào người mình, khẽ giọng đáp: “Em hiểu.
Tiêu Thành Vân nhìn thấy dáng vẻ bị thương của cô, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
“Lát nữa anh đưa em về nhé?” “Không cần đầu
Lam Ngọc Anh lắc đầu: "Bọn em đi xe buýt về là được.
Đến cuối tuần, Lam Ngọc Anh chỉ ở trong nhà không đi đâu.
.
ngôn tình hoàn
Trên bàn uống trà đặt một đĩa hoa quả, đã rửa sạch cắt nhỏ, đều là Nguyễn Phong mua đến.
Từ khi cô mang thai, Nguyễn Phong thường đến thăm cô, lúc thì vào buổi sáng, lúc vào chập tối.
Mỗi lần đến mang theo không ít đồ, đều là những thứ tốt cho sức khỏe, bổ sung dinh dưỡng cho cô
Lam Ngọc Anh lấy hai miếng xoài, cảm thấy quá nhiều ăn cũng không hết, muốn mời Nguyễn Phong ngồi đối diện ăn cùng mình.
Có điều cô liên tiếp gọi hai, ba tiếng, Nguyễn Phong mới nghe thấy.
Nhìn thấy vẻ mặt anh nặng nề như có tâm sự trong lòng, cô không kìm được hỏi: “Nguyễn Phong, anh sao vậy?”
Nguyễn Phong hai bàn tay đan vào nhau, do dự vài giây, rồi nghiêm giọng nói: “Ngọc Anh, anh e là phải nhờ em giúp một chuyện “Chuyện gì vậy? Anh nói đi.” Lam Ngọc Anh vội hỏi.
“Thật ra anh từ bệnh viện đến đây.
Mẹ vợ anh bệnh rồi.” Nguyễn Phong thở dài.
“Hả? Dì Vương bị sao vậy?” Lam Ngọc Anh sửng sốt, quan tâm