**********
Chương 256: Sao phụ nữ có thể mua chú
Xe jeep chạy đến dưới lầu bệnh viện.
Lam Ngọc Anh cúi đầu cởi dây an toàn trên người, buổi sáng cô xin nghỉ phép vài tiếng.
Hôm nay là ngày bắt buộc phải kiểm tra sức khỏe sản phụ.
Nguyễn Phong nhìn cô, ngập ngừng hỏi: “Ngọc Anh, em có chắc muốn giữ lại đứa trẻ này không?” “Ừ” Giọng Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.
Giống như ngày cô mang thai, Nguyễn Phong hỏi cô có muốn bỏ nó không, cô lắc đầu, trong lòng cô đã có quyết định rồi.
Mẹ cô mất đã nhiều năm, nay bà ngoại cô đã không còn, lưu lại đứa bé này, cô sẽ không còn một đời cô đơn.
Nguyễn Phong thở dài, vẫn không từ bỏ hỏi: “Ngọc Anh, mẹ đơn thân không ổn lắm đâu, em có thể sẽ phải chịu rất nhiều áp lực.
Quan trọng nhất là sinh con một mình thực sự rất khổ cực, em chắc chắn mình đã nghĩ kĩ rồi?” “Em đã nghĩ kĩ rồi.." Lam Ngọc Anh nặng nề gật đầu.
“Được!
Nguyễn Phong biết cô đã quyết định, bất đắc dĩ cười: “Nếu đến lúc đó có gì không biết, có thể tìm anh học hỏi kinh nghiệm.
Châu Châu lớn như vậy, dù sao thì anh vẫn có kinh nghiệm hơn.
“Vâng” Lam Ngọc Anh gượng cười.
Nguyễn Phong rút chìa khóa xe, cùng cô mở cửa xe ra, chỉ là khi đóng cửa lại, anh dừng một chút, qua thân xe nhìn cô nói: “Ngọc Anh, em về Mĩ cùng anh nhé?” “...!Lam Ngọc Anh có chút luống cuống.
“Đừng hiểu lầm!”
Nguyễn Phong thấy vậy liền giải thích lý do: “Anh muốn em về Mĩ cùng anh không phải để sống cùng anh, anh chỉ muốn để em qua đó dưỡng thai.
Hơn nữa cũng sắp cuối năm rồi, em có thể ở bên Châu Châu cùng nhau qua mùa xuân.
Bà ngoại đi rồi, bây giờ ở đây cũng chỉ có mỗi em, anh cũng không yên tâm.
Anh có một căn nhà trống ở Los Angeles, mặc dù không lớn lắm nhưng môi trường rất tốt, gần đó có hai công viên, rất thích hợp để dưỡng thai.
“Hơn nữa, em cũng không thể ở đây mãi được.
Sau này khi bụng em lớn hơn, em không thể giấu diếm chuyện cái thai”
Câu cuối cùng mới là mấu chốt, cũng là chuyện Lam Ngọc Anh lo lắng nhất.
Cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần, muốn giữ lại đứa con này thì không thể tiếp tục ở lại Sài Gòn nữa, thậm chí cô từng nghĩ đến việc về quê dưỡng thai, nhưng môi trường ở đó quá xấu, lại khiến cô nghĩ đến bà ngoại, không hề tốt đối với thai nhi.
Nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, cô cắn môi: “Được rồi, em sẽ nghĩ lại.”
Nguyễn Phong bước đến vỗ vai cô tỏ ý an ủi, hai người đi thẳng vào trong tòa nhà.
Trên tầng lầu của khoa sản, Lam Ngọc Anh từ phòng khám của bác sĩ bước ra, cô vừa mới kiểm tra xong, các chỉ số phát triển của thai nhi đều rất tốt, cô liên tục lẩm bẩm lời giải thích của bác sĩ, sợ mình bỏ sót điều gì đó.
Sau khi bóng dáng cô bước đi, một bóng người cao gầy đầy khí chất từ trong góc đứng lên.
“Xin lỗi, cô Ngọc Anh vừa nãy bị sao vậy?”
Lê Tuyết Trình ngăn cản y tá chuẩn bị đi vào, thấy cô ấy cau mày, vội vàng cười nói: “Xin lỗi, cô ấy là bạn của tôi.
Tôi muốn biết cô ấy có sao không, tôi rất lo lắng cho cô ay!"
Y tá nghe xong liền cúi đầu nhìn lướt qua hồ sơ: Lam Ngọc Anh à? Cô ấy không bị bệnh, cô ấy đang mang thai.
Lê Tuyết Trinh sửng sốt.
Vốn dĩ cô ta đến kê một số thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho mẹ Lê, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Lam Ngọc Anh ở hành lang, nhất là khi thấy cô đi lên tầng lầu khoa sản, trong lòng nổi nghi ngờ.
Cô ta không ngờ...!
Lê Tuyết Trinh ôm tâm sự nặng nề đi đến thanh máy, trong đầu toàn là mấy lời của y tá vừa rồi.
Như con kiến trên chảo nóng, cô lấy điện thoại di động, sau khi đường dây kết nối, cô vội vàng nói: “A lộ, bác Phong...!
Hoàng thị, phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Phan Duy đứng ở cửa, giơ tay gõ mấy lần, nhưng bên trong không có tiếng