Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Bảo Bảo Muốn Thưởng


trước sau


Qua tấm gương xe, một đôi mắt khác cũng nhìn về phía anh.

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Sao vậy?”
Lam Ngọc Anh cũng không phải nhìn lên giống như trước, khi bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn là hạ ánh mắt né tránh, sau đó mới lại nhìn lên.

“Anh Minh...!
Ôm bánh bao nhỏ trong lòng ngực, cô mở miệng nói: “Tôi cảm thấy nếu lần sau lại có tình huống này xảy ra, anh không thể luôn quát đứa bé vậy được, làm như vậy căn bản không giải quyết được vấn đề.

Đó là lúc trẻ con cần sự quan tâm chăm sóc của người lớn nhất.

Nếu thằng bé có chỗ nào không ổn, anh có thể dỗ dành nó, từ từ giải thích cho nó hiểu.

Đang dạy anh sao?
Hoàng Trường Minh liếc nhìn qua gương lần thứ hai, trông anh lúc này không khác gì một đứa con ngoan.

Khóe môi anh giật giật, nhưng cũng phải nghe.

Phía trước đã tới khu trọ ven sông, sau khi Hoàng Trường Minh dừng Land Rover lại, anh ngước mắt nhìn khu cao ốc trước mặt: “Cô ở đây sao?”
Nơi này anh cũng không xa lạ, nếu nhớ không nhầm mà nói, bạn tốt Trần Phong Sinh cũng có nhà ở chỗ này, nhưng hiện tại chỉ còn vợ anh ấy ở đây.

Không đúng, hiện tại là vợ cũ.

Anh nhớ rõ vào nửa đêm hôm đó, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Phong Sinh, giọng điệu khi đó không phải là không kiềm chế được, mà là thực sự nặng nề.

Lúc lâu sau anh ấy mới mở miệng nói hôm sau sẽ ly hôn.


“Đúng rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Đang chuẩn bị tắt xe, điện thoại Hoàng Trường Minh liền vang lên.

Chắc là có việc, đều là người bên kia nói, anh chỉ trả lời hai tiếng, liền cúp máy, quay đầu lại nhìn con trai mình đang ôm Lam Ngọc Anh chuẩn bị xuống xe.

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Cô Ngọc Anh “Tôi còn có một bữa tiệc, để Đậu Đậu ở chỗ cô, tối nay xong tiệc tôi sẽ quay lại đón thằng bé.

“Ừ” Lam Ngọc Anh bước xuống xe đáp.

Há miệng thở dốc, thật ra cô muốn nói có thể cho thím Lý hoặc là chú Lý tới đây đón cậu bé là được.

Nhưng chiếc Land Rover màu trắng ở trước mặt cô đã hiên ngang rời đi.

Lam Ngọc Anh ôm cậu bé trong lòng, đi về phía nhà.

Chỉ còn lại có hai người bọn họ, cậu bé tỏ vẻ rất vui vẻ.

Dựa vào vai Lam Ngọc Anh ngó trái, nhìn phải, cậu bé càng tỏ ra cao hứng.

A, nơi này gần nhà bảo bảo
Lam Ngọc Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng vô cùng yên lặng, trên giá giày đặt hai đôi dép lê, Trương Tiểu Du vẫn chưa về.

Cô đặt cậu bé xuống, không có dép cho trẻ em, cô tìm một đội mới trong tủ giày, đưa cho cậu bé, giúp cậu tháo bỏ đôi giày thể thao trên chân ra, sau đó để hai chân cậu lên dép lên.

Bởi vì là dép bông, hai bàn chân dường như được giấu hết ở trong dép,nhìn qua vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Lam Ngọc Anh ngước mắt lên, phát hiện cậu bé đang đỏ mặt.

Nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn đến cậu bé đang bám theo cô như một cái đuôi, nghĩ tới thím Lý có nói cậu bé một mực ở khách sạn tìm mình, đau lòng xoa xoa đầu cậu: “Đậu Đậu, có đói bụng không? Cháu chưa ăn gì đúng không?”
Đôi mắt nho đen nhỏ nhắn bỗng chớp chớp sáng quắc, nghe vậy liền lấy hai tay sờ sờ lên bụng mình.

“Cô nấu mì cho cháu nhé?” Lam Ngọc Anh nở nụ cười.

“Dạ.

Cậu bé lập tức gật đầu.

“Được, vậy con chờ cô một chút, rất nhanh là có thể ăn."
Lam Ngọc Anh vừa nói xong, liền đi vào bếp, nhưng điều bất ngờ là, cậu bé nhắm mắt bám theo sau cô như một chiếc đuôi, túm lấy góc áo của cô.

Sau khi nấu xong mì, cửa ra vào truyền đến có tiếng động.


Lam Ngọc Anh đặt bát mì lên bàn, nghe tiếng nghênh ngang đi từ ngoài vào, là Trương Tiểu Du đã về, nhìn qua có chút tức giận.

Dường như khi cô ấy cúi đầu cởi giày đã nhìn thấy có một đôi giày thể thao trẻ em đặt đấy liền ngẩn ngơ một lát, bước vào trong liền thấy trên bàn ăn có một cậu bé, liền nó: “Ơ! Đây chẳng phải là “Ừ, Con trai của Hoàng Trường Minh.” Lam Ngọc Anh gật đầu

nói.

“Tớ biết.”
Trương Tiểu Du cũng gật đầu, biểu cảm vẫn chưa hết kinh ngạc: “Nhưng tại sao cậu chủ nhỏ này lại đến đây?” “Một câu cũng không thể nói rõ ràng được” Ngón tay Lam Ngọc Anh day day trán
Trương Tiểu Du thay dép lê, còn chưa hết ngạc nhiên vì thấy con trai Hoàng Trường Minh ở đây thì chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, liền trực tiếp tắt máy.

Giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, lần này Trương Tiểu Du không quan tâm tắt điện thoại cất vào túi.

Lam Ngọc Anh thấy vậy liền hỏi: “Cá nhỏ, cậu làm sao mà không nghe điện thoại?” “Không sao, bọn họ đều là gọi điện muốn giao dịch mua bán nhà, phiền chết đi được.

Trương Tiểu Du thuận miệng nói.

Lam Ngọc Anh nghi ngờ, nhưng cũng không vạch trần, vừa rồi cô có nhìn thấy trên màn hình điện thoại có biểu tượng con gấu.

Biết được tình trạng quan hệ của cô ấy và Trần Phong
Sinh hiện tại không tốt nên cô cũng lập tức chuyển chủ đề: “À cậu có muốn ăn gì không?” "Không, hai người ăn đi, tớ ăn rồi.” Trương Tiểu Du xua tay, trực tiếp đi vào phòng ngủ: “Hôm nay tớ hơi mệt, tớ về phòng trước đây.

Lam Ngọc Anh quay lại bàn ăn, cậu bé muốn gắp nhưng không gặp được mì, ánh mắt dường như đều rơi hết vào bát mì.

Cô mỉm cười, vội lấy thêm một đôi đũa sạch khác, giúp cậu gắp mì lên, sau đó ngồi nhìn cậu ăn rất ngon.

Mỗi lần trộn mì lên trông không khác gì một chú sóc nhỏ, ngay cả khi ăn cũng giống.

Cô tuyệt đối không ngờ, trước mặt mình là một cậu bé đang ngồi ăn nghiêm túc.

Để ý thấy bát mì của cậu bé đã trống không, Lam Ngọc Anh kinh ngạc: “A, cháu ăn xong rồi sao?”
Cậu bé gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên chu xuống, rõ ràng còn chưa ăn xong.

“Đậu Đậu, cháu có muốn ăn thêm không?” Lam Ngọc Anh hỏi.


“Bảo bảo muốn nữa.” Cậu bé gật đầu.

Lam Ngọc Anh vì sợ cậu còn nhỏ nên ăn ít, nên mới cho một nửa bát, còn lại rất nhiều ở trong bát cô, chính cô cũng ăn không hết được.

Đang định chuyển cho cậu một ít, thì cô chợt dừng lại, dù sao bát mì này cô cũng đã ăn qua, cô do dự một lúc sau đó vẫn quyết định vào bếp lần nữa nấu mì.

Chưa kịp nói gì với cậu bé, cậu đã nhấc mông lên, cầm chiếc đũa gắp mì trong bát cô ra ăn, một chút ý chê bai cũng không có.

Lam Ngọc Anh thấy thế, mới chuyển phần nhiều qua bát cho cậu bé, nhìn cậu ăn có vẻ rất ngon, trong lòng cô cảm thấy mềm nhũn.

Sao lại có một đứa trẻ dễ thương như này.

Nhìn thấy cậu bé dùng hai tay ngắn cũn nâng bát mì to bằng khuôn mặt lên, húp một ngụm nước mì, khi đặt xuống, còn ợ một tiếng không cần màng dùng tay che miệng, bụng nhỏ cũng căng tròn.

Lam Ngọc Anh đứng dậy, chuẩn bị thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp.

Chính là chân vừa mới chuyển động, góc áo lại bị người túm lấy.

Cô khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế nhìn cô với đôi mắt nho đen bé nhỏ mong chờ, chỉ là thấy cậu một lúc lâu cũng không nói gì, biểu hiện có chút ủy khuất mếu máo.

Lam Ngọc Anh không rõ cho nên hỏi: “Có chuyện gì thế?" “Bảo bảo muốn thưởng.

"Ha?"
Thấy cô không hiểu, cậu bé đưa má phải qua..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện