Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Oan Ức


trước sau


Tối hôm qua anh uống một viên thuốc ngủ nên đã ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra đã hơn tám giờ rồi, từ phòng ngủ đi ra thì nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra, bên trong chiếc chăn bông đã được gấp gọn gàng để trên giường, trong nhà không có lấy nửa bóng người.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là cô đã trở về một mình.

Lam Ngọc Anh không nghĩ tới anh sẽ phản ứng mạnh như vậy chỉ sững sờ giải thích: “Tôi đi ra ngoài dạo một vòng, tiện ghé qua tiệm tạp hóa mua chút đồ ăn sáng.

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhíu mày gật đầu.

"À."
Lam Ngọc Anh cúi xuống nhìn chiếc bánh bao đang cầm trên tay và hỏi ý kiến của anh: “Bữa sáng có trứng gà, có thể chiên hai quả trứng ốp lết rồi nấu một chút canh trứng rong biển hay là canh rau thập cẩm?”
Hoàng Trường Minh nghe xong lại nói: “Không cần phải phiền phức như vậy.

Cô nấu mì là được rồi.

Lam Ngọc Anh sửng sốt, không rõ ý của anh lắm nên hỏi lại: "Lại ăn mì?” “Ừ” Hoàng Trường Minh mím môi.

Lam Ngọc Anh “ồ” lên một tiếng rồi chu mỗi đi tới nhà bep.

Tối hôm qua vẫn còn mì, vừa đủ để nấu một bữa.

Cô cắt bánh bao vừa mới mua về thành từng miếng sau đó nhúng vào trứng rồi dùng dầu rán.


Cuối cùng bánh bao đều bị cô ăn hết còn Hoàng Trường Minh ăn hết hai bát mì, ngay cả canh cũng không thừa một chút nào.

Tối qua đã nhờ hàng xóm giúp đỡ, nên buổi sáng người hàng xóm đi lên thị trấn có việc lúc về mua giúp hai người một thùng xăng nhỏ.

Sau khi đổ vào chiếc xe Land Rover cũng vừa đủ để lái ra khỏi thôn, có thể lái tới cây xăng ở đầu thị trấn.

Vừa mới ăn sáng xong không lâu, hai người liền lên đường trở về thành phố.

Sau khi vào thành phố, khi nghe thấy tiếng còi xe vang lên ầm ĩ, Lam Ngọc Anh mờ mịt mở mắt mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi.

Hoàng Trường Minh đang ngồi ở ghế lái bên cạnh gọi điện thoại hình như là chuyện của công ty cần phải đi tiệc.

Anh nhíu mày, một bên khuôn mặt nghiêm túc và chăm chú đáp lại, còn đáp ứng sẽ đến đó trong khoảng thời gian bao lâu.

Lam Ngọc Anh bảo anh thả cô ở bên đường là được, nhưng anh kiên quyết phải đưa cô tới dưới lầu của chung cu.

Mở cửa xe ra, cô xách túi bước tới cổng chính của chung cư.

Chỉ là khi cô vô tình quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc xe Land Rover màu trắng còn chưa đi vẫn đang nổ máy.

Hoàng Trường Minh đang ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn cô bước vào bên trong, hình ảnh này khiến cô nhớ tới bốn năm trước.

Trong lòng của Lam Ngọc Anh bỗng cảm thấy hốt hoảng, bước nhanh hơn vào trong tòa nhà.

Chiếc xe Land Rover màu trắng đỗ ở trong sân, Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe rồi đi vào biệt thự.


Đèn của phòng ăn vẫn sáng còn có tiếng của thím Lý vọng ra, anh thay dép và một tay đút túi đi tới.

Đúng như anh dự đoán, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn dinh dưỡng phong phú, Bánh bao nhỏ đang ngồi trên ghế dành cho trẻ em, còn thím Lý cúi người ở bên cạnh, cầm chiếc thìa và bát cơm trên tay, miệng không ngừng dỗ dành: “Cậu chủ nhỏ, thịt bò này ăn ngon lắm, cậu nếm thử một miếng nào." “Không” Bánh Bao Nhỏ lại không cảm thấy hứng thú.

Thím Lý tiếp tục khuyên nhủ: “Vậy thì ăn một chút rau đi, bây giờ là mùa xuân rồi, là lúc cậu lại lớn hơn một chút nên cần phải bổ sung nhiều vitamin mới được.”
Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

“Cậu chủ về rồi.” Thím Lý vội vàng quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân.

“Ừ” Hoàng Trường Minh bình thản đáp lại.

Sau khi Bánh bao nhỏ đang ngồi trên ghế trẻ em nhìn thấy bố mình thì chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt rất không vui.

Bố cậu đưa cho cậu xem những bức ảnh chụp cảnh đồng quê trên điện thoại di động, có núi có sông, còn có một tấm chụp hoa rất đẹp, rõ ràng là bố cậu để thím Lý trông chừng cậu không được phép ra ngoài, nhưng bố lại chạy đi tìm Ngọc Anh.

Bố thật là một kẻ xấu xa, cướp lấy sự nổi bật của cậu
Bánh bao nhỏ cố ý không nhìn anh và coi anh như không khí.

Thím Lý bưng bát cơm bón cho cậu bé ăn một lúc lâu nhưng cậu bé vẫn không chịu ăn, chỉ đành nhìn anh cầu cứu: “Cậu chủ...!
Hoàng Trường Minh gật đầu rồi bước tới cầm lấy bát cơm trong tay thím Lý, nhưng lại không có bón ngay lập tức mà dùng thìa khuấy đều thịt bò và rau ở bên trong.

Nhìn cậu con trai vẫn luôn bày tư thế rất ngầu từ nãy đến giờ, lông mày

chậm rãi nhưởng lên.


“Không muốn ăn phải không?” “Con không muốn”
Hoàng Trường Minh kéo chiếc ghế bên cạnh ra và ngồi xuống, đôi chân thon dài chồng lên nhau: “Vậy có muốn ăn mì không?” “Ngọc Anh nấu phải không?” Đôi mắt của Bánh bao nhỏ đột nhiên sáng lên.

“Ừ” Hoàng Trường Minh mím môi.

Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Muốn, bảo bảo muốn”
Ban ngày cậu bé đã muốn thím Lý đưa đi tìm Ngọc Anh nhưng gọi điện thoại thì Ngọc Anh nói có việc nên không ở nhà, vì vậy chỉ đành buồn bã chơi xếp hình Lego ở nhà.

Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn con trai đang hưng phần chui ra khỏi ghế trẻ em, anh đặt bát cơm trên tay xuống bàn rồi chậm rãi nói: “Nếu con muốn thì theo thím Lý lên lầu thay quần áo.

Sau khi nghe thấy vậy, Bánh bao nhỏ tự mình tuột khỏi ghế và kéo tay thím Lý vội vã chạy lên lầu, Nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai dần biến mất ở cầu thang, Hoàng Trường Minh rút ra một điều thuốc ngậm trong miệng rồi châm, tâm trạng thoải mái nhả ra một làn khỏi thuốc.

Cùng lúc đó, Lam Ngọc Anh vừa mới thu quần áo đang phơi trên ban công vào, xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn và chuẩn bị ôm đến phòng ngủ của Trương Tiểu Du.

Vừa mới mở cửa, Trương Tiểu Du đã nhanh chóng từ trong phòng bước ra, cô ấy đã thay quần áo, dáng vẻ giống như muốn đi ra ngoài.

Cô ấy chào cô một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Lam Ngọc Anh dặn dò cô ấy đừng trở về quá muộn, sau đó đặt quần áo xuống giường liền quay người đi tới phòng khách.

Cô cầm điều khiển mở TV lên, đang định tìm một bộ phim truyền hình xem một hai tập, ai ngờ quảng cáo đầu phim vừa mới kết thúc đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc đầu cô còn tưởng là Trương Tiểu Du quên đồ, nên nghi ngờ cất tiếng hỏi, nhưng bên ngoài lại không có động tĩnh gì.

Cô đứng dậy bước tới trong lòng có chút nghi ngờ, khi nhìn thấy rõ người đứng bên ngoài qua mắt mèo, cô bằng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

Người bên ngoài vẫn luôn kiên nhẫn như muốn chạy đua thời gian với cô.

Lam Ngọc Anh cần mỗi một hồi lâu rồi mới do dự mở cửa.


Với tầm nhìn rộng rãi, dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh đứng ở trước cửa, anh mặc một bộ vest làm bằng thủ công màu đen tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài của anh.

Có thể là vì tấm lưng chặn lại ánh sáng phía sau nên các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của anh càng thêm rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đen và sâu thẳm.

Trong lòng anh đang ôm Bánh bao nhỏ cũng mặc một bộ vest cỡ nhỏ cùng màu với bố mình.

“Ngọc Anh.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy cô lập tức vươn đôi cánh tay ngắn ngủn ra.

Giọng nói mềm mại của trẻ nhỏ giống như có ma lực, cô có chút do dự nhưng rồi vẫn đưa tay ra.

Đôi chân của Bánh bao nhỏ giẫm lên lồng ngực của Hoàng Trường Minh, mượn lực vừa phải nhào vào trong lòng và ôm lấy cổ của cô, như thể lâu lắm rồi không gặp, giống chú chó con không ngừng làm nũng: “Ngọc Anh, Ngọc Anh.

“Hai người...!Lam Ngọc Anh lên tiếng.

“Xin lỗi, lại làm phiền cô rồi.”
Hoàng Trường Minh mím môi, khẽ nhíu mày: “Đậu Đậu quấy không chịu ăn cơm, chỉ muốn ăn mì do cô nấu cho nên không còn cách nào, tôi đành phải đưa nó đến tìm cô.

Bánh bao nhỏ đang ở trong lòng cô liếc mắt nhìn bố mình.

Rõ ràng là bố dụ dỗ cậu bé muốn đưa cậu bé đi ăn mì Ngọc Anh nấu.

Thật là oan ức.

Lam Ngọc Anh cảm thấy huyệt thái dương của mình giật mạnh, tại sao vẫn là mì..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện