Nghe vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi ngây người, sau đó mỉm cười.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, Trương Tiểu Du khó hiểu đi ra phòng ngủ.
“Sao lại có người gõ cửa nữa vậy?”
Chờ đến khi mở cửa, Trương Tiểu Du quay vào nhà kêu to: "Ngọc Anh, chắc là lại tìm cậu nữa nè!”
Lam Ngọc Anh đặt cậu bé ngồi xuống rồi đứng dậy đi ra, nhìn thấy bóng người cao lớn kia.
Anh cũng thích mặc màu đen như Hoàng Trường Minh, chẳng qua khí chất của hai người khác nhau, anh nhã nhặn hơn một chút, còn Hoàng Trường Minh thì bá đạo cường thế hơn.
“Diệp Tấn, cậu đã đến rồi." Lúc này Lam Ngọc Anh mới nhớ ra là mình đã hẹn trước với Diệp Tần, bèn giới thiệu cho anh với Trương Tiểu Du.
"Tớ có mang đĩa CD mà cậu cần nè." Diệp Tấn mỉm cười.
“Cảm ơn" Lam Ngọc Anh vội vàng nghiêng người nói: "Mau vào nhà ngồi đi." "Ừ" Diệp Tấn cũng thay dép.
Lam Ngọc Anh dẫn anh đến phòng khách rồi vào nhà bếp pha trà rót nước.
Trương Tiểu Du vẫn trốn bên cạnh quan sát, lúc này cũng đi theo vào nhà bếp, vừa nhìn ra ngoài phòng cách vừa dùng cùi chỏ thúc cô: “Ngọc Anh, anh bạn ở nước ngoài này thích cậu đúng không?” “Cậu nói nhỏ chút, lỡ người ta nghe thấy thì sao?” Lam Ngọc Anh vội nói, sau đó giải thích: “Còn nữa, cậu đừng có nói lung tung, làm gì có chuyện đó.
Trương Tiểu Du lại không tin, vừa nhìn bên ngoài vừa bĩu môi: “Tớ không nói lung tung đâu nhé, cậu phải tin vào giác quan thứ sáu của tớ! Ánh mắt anh ấy nhìn cậu giống hệt tổng giám đốc Hoàng, sắp tỏa sáng luôn rồi kìa.”
Lam Ngọc Anh thuận miệng nói: “Chắc là phản xạ của thấu kính đấy.
Cô không bận tâm tới câu nói này, ngược lại khi nhắc đến Hoàng Trường Minh, trong lòng cô lại bất an.
Có chuyện đó sao? Hoàng Trường Minh đã mất ký ức bốn năm còn nhìn cô bằng ánh mắt tỏa sáng nữa sao? “Xí, không tin thì thôi!” Trương Tiểu Du hừ hừ.
Lam Ngọc Anh chẳng buồn cãi nhau với cô mà chỉ dặn lát nữa đừng nói lung tung, sau đó bưng trà ra ngoài.
Thấy cô bưng nước trà cho Diệp Tấn, Đậu Đậu sốt ruột vây quanh cô: “Của bé đâu?” “Đây, sữa chua của cháu đây!” Lam Ngọc Anh cười đưa ra hộp sữa chua giấu sau lưng.
Thấy thế, cậu bé vui vẻ nhận lấy rồi hút rột rột.
Hôm qua Diệp Tấn cũng đến nhà vườn câu cá, suốt cả hành trình, Đậu Đậu đều bám theo cô như một cái đuôi.
Hơn nữa anh cũng chứng kiến khung cảnh hai người chung sống với nhau nên chỉ mỉm cười nói: “Ngọc Anh, đứa bé này có vẻ thân thiết với cậu quá nhỉ.” “Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu: “Tớ cũng không ngờ.
Ban đầu chỉ là sự trùng hợp bất ngờ, nhưng thằng bé thật sự rất đáng yêu.
Diệp Tấn cũng cười gật đầu.
Nhưng bởi vì anh là bác sĩ tâm lý nên suy nghĩ khác cô: “Thực ra đây là hiện tượng rất tốt.
Đến bây giờ tớ vẫn còn lo lắng, vẫn nghĩ rằng sau khi xảy ra chuyện đó, cậu sẽ bị ám ảnh tâm lý, dẫn đến việc bài xích khi thấy trẻ con, xem ra là tớ suy nghĩ nhiều “Ừm.” Lam Ngọc Anh quẹt tay lên má Đậu Đậu.
Thực tế Diệp Tấn nói không sai.
Bốn năm qua, cô vẫn luôn trốn tránh việc tiếp xúc với trẻ con theo phản xạ, bởi vì chúng sẽ khiến cô nhớ đến cái thai chết tím tái dính đầy máu kia.
Ngay cả Nguyễn Phong cũng rất lo lắng, thỉnh thoảng đến Canada thăm cô sẽ chú ý không dẫn Châu Châu đi cùng.
Có lẽ đó chính là tâm lý trốn tránh trong tiềm thức của cô.
Chẳng qua không ngờ mới về nước thì cô đã vô tình bắt được một cái bánh bao nhỏ.
Sự ỷ lại và yêu thích của đứa bé này khiến cô bất ngờ.
Hơn nữa không hiểu sao, cô cũng rất muốn thân thiết với thằng bé.
Cô không thể giải thích rõ nguyên nhân tại sao, chỉ quy kết là vì thằng bé rất đáng yêu.
Diệp Tấn ngồi bên cạnh nhìn họ.
Không biết có phải là vì ánh sáng ngoài cửa sổ quá rực rỡ hay không mà biểu cảm nào đó của họ lại có vẻ rất giống nhau.
Nhận thấy tầm mắt của anh, Lam Ngọc Anh khó hiểu hỏi: “Sao vậy Diệp Tấn?" “Không có gì.” Diệp Tấn hoàn hồn lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Anh cười nói tiếp: “Đúng rồi Ngọc Anh, công việc của cậu sao rồi? Tớ nhớ trước kia cậu từng nói với tớ là lần này về nước, trừ