**********
Chương 331: Trên chín mươi chín phần trăm
Hoàng Thanh Thảo có chuyện phải làm, buổi tối nói xong liền cùng Trần Phong Sinh tạm thời rời khỏi trở về tiểu khu.
Nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn ba người.
Cũng giống như trong vườn bách thú ngày đó, nếu đi qua phòng bệnh mà không biết thì sẽ tưởng ba người họ là một gia đình.
Lam Ngọc Anh lấy hoa quả đã rửa sẵn ở nhà ra, dùng dao gọt vỏ, thấy Bánh Bao nhìn chằm chằm vào tay cô, nhếch miệng hỏi: “Đậu Đậu, con muốn ăn hình dạng gì?” “Con thỏ nhỏ được không?” Bánh Bao hai mắt sáng ngời.
Tuy rằng băng gạc quấn quanh đầu nhìn muốn phát hoảng, nhưng sau khi Bánh Bao tỉnh lại đã ăn một bữa mì no nê, sức khỏe cũng khôi phục lại không ít, huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng.
“Được rồi.” Lam Ngọc Anh đáp ứng.
Con thỏ nhỏ.
Cô dùng mũi dao cứa lên xuống cái đĩa, tạo ra nhiều đường nét cho cái tại.
Chờ sắp xong, cái miệng nhỏ của Bánh Bao gần như đã chạm đến mang tai, làm nũng như một đứa bé: "Ngọc Anh, dì thật tuyệt vời.
Lam Ngọc Anh được khen có chút rung động, cô dùng nĩa trái cây gầm một con thỏ nhỏ nói: “Đậu Đậu mở miệng!” "A." Khi nghe đến đây, chú thỏ con há hốc miệng như một con hà mã.
Lam Ngọc Anh đút cho cậu bé, ăn đặc biệt ngon miệng, có mùi thơm vì giòn của táo.
“Thật hạnh phúc!” Sau khi cậu bé nuốt con thỏ nhỏ xuống, đôi mắt to đen như quả nho chớp chớp, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đứa nhỏ muốn bệnh hoài!”
Đã vậy, có thể được Ngọc Anh chăm sóc như vậy mỗi ngày! “Làm sao có thể!” Lam Ngọc Anh lo lắng cau mày, đương nhiên không đồng ý lời nói này của cậu bé, nghiêm mặt nói: “Đậu Đậu nhất định phải mau khỏe lại, nếu không dì sẽ lo lắng”
Sau khi nghe xong, Bánh Bao cũng nhận được một ánh mắt của bố.
Nhanh chóng nhớ lại lời dạy hồi sáng, sợ cô lại lo lắng đến phát khóc, vội vàng nói: “Đứa nhỏ rất ngoan!” “Đúng vậy, Đậu Đậu của chúng ta là người ngoan nhất.” Lam Ngọc Anh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé, nhấn mạnh nói: “Con là đứa bé ngoan nhất trên đời này!"
Ăn hết sạch con thỏ nhỏ cuối cùng, bánh bao tiếp tục mỉm cười.
Đột nhiên, cậu bé bẽn lẽn móc ngón út về phía cô “Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh ngay khi thấy điều này thì lập tức hiểu ý cậu bé, cậu bé nghiêng người về phía trước nở nụ cười và tình cờ cúi xuống nửa khuôn mặt.
Bánh Bao bĩu môi ngượng ngùng.
Chỉ là lịch sử luôn được lặp lại một cách đáng kinh ngạc, một tiếng "bẹp” sắp được kêu lên thì có một bàn tay to đột nhiên duỗi ra chặn ở giữa.
Lam Ngọc Anh nhận ra và vội vàng trở lại vị trí ban đầu của mình.
Hoàng Trường Minh liếc nhìn con trai đang phồng mang trợn má, bình tĩnh giải thích: “Trên miệng nó còn có cái gì kìa.
“ồ” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hoàng Trường Minh ngăn cản yêu cầu hôn quá hoành tráng của con trai, cũng không sợ cậu bé nổi giận, rốt cuộc thì cũng phải nằm trên giường bệnh, hơn nữa cũng không có bình hoa hay bể cá để ném, quan trọng nhất là bây giờ anh có vợ Ngọc Anh ở đây.
Biết trước tính cách của bố mình, Bánh Bao quả thật có chút hờn dỗi, nhưng cậu bé cũng không dám làm con bảo hoang như mọi ngày, bởi vì sợ cô không thích, cho nên cậu bé chỉ có thể dùng hết sức nhếch khóe miệng lên.
Rất tức giận!
Nhưng vẫn không ngừng mỉm cười!
Lam Ngọc Anh không hiểu nhìn hai bố con bọn họ, lấy khăn ướt ra lau tay, thấy Hoàng Trường Minh đàng nhìn chăm chăm túi hoa quả trên bàn bên cạnh.
Cô không rõ hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh cũng muốn ăn sao?" “Ừm.
Dường như Hoàng Trường Minh chỉ chờ cô hỏi câu này.
“Vậy để tôi cắt một quả cho anh.
Lam Ngọc Anh suy nghĩ một lúc sau đó cầm dao gọt hoa quả lên.
Rốt cuộc thì cũng chỉ là thuận tay nên cô mới bằng lòng giúp anh cắt thêm một miếng