Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Tôi Muốn Biết Nguyên Nhân Thực Sự


trước sau


**********
Chương 349: Tôi muốn biết nguyên nhân thực sự
Hoắc Trường Minh hết sức kinh ngạc, nhưng nhất định sẽ không để cô ngã ngay trước mặt mình.

Ngay lúc cô sắp ngã ra sau, anh liền nhanh tay giữ cô lại, sau đó kéo cô vào ngực mình, mưa vẫn tiếp tục tuôn xối xả, không ngừng đập vào gương mặt trắng nõn của cô, nhưng giờ cô lại không có ý thức.

“Lam Ngọc Anh? Lam Ngọc Anh!”
Hoắc Trường Minh gọi nhiều lần, cô không đáp lại một lần nào.

Lúc anh đưa tay chạm lên gò má cô, ngón tay anh như đụng phải lửa theo phản xạ rụt lại, giữa trời mưa lạnh buốt thế này, sao người cô lại nóng đến thiết
Ngay tức khắc, Hoắc Trường Minh cúi người đưa tay vòng xuống dưới chân cô, bế cô lên, ôm cô thật chặt vào lòng.

Đột nhiên nhớ lại là mình có uống rượu không được lái xe, Hoắc Trường Minh hối hả ôm cô chạy như bay ra ngoài khu chung cư, vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, người tải xế không chế hai người họ dính mưa ướt đầm, để hai người lên xe.

Hoắc Trường Minh ôm cô ngồi vào ghế sau, cửa xe còn chưa đóng lại, anh đã vội nói: “Tài xế, đến bệnh viện gần đây nhất đi!”
Tài xế taxi cũng coi như biết sơ sơ tình huống, biết có bệnh nhân, cũng không nói thêm gì mất thời gian tiếp tục chuyên chú lái xe, đạp ga đi thẳng, không lâu sau đó, xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư lập.

Sau một trận hỗn loạn kiệt liệt, Lam Ngọc Anh vẫn còn hôn mê đang nằm tại trên giường bệnh.


Hoắc Trường Minh nhíu mày bước lại gần, “Bác sĩ, tình hình cô ấy sao rồi?” “Trong người đã bị cảm lạnh, sao còn để dính mưa lâu thế!” Bác sĩ là một bác gái có tuổi, không nhịn được lấy thân phận trưởng bối mắng anh vài câu, “Sốt 38,9 độ, nếu vẫn tiếp tục dầm mưa như vậy, coi chừng sốt đem cái mạng đi luôn cho chừng! Mấy ngườit rẻ tuổi bây giờ đúng là khó hiểu, hở chút là thấy sức khỏe ra làm trò đùa! Có mâu thuẫn gì, không thể nói rõ ràng với nhau à, phải làm trò làm màu thêm mới chịu!”
Hoắc Trường Minh cau mày.

Đúng thực là do lỗi của anh, lúc đó anh mượn men rượu làm càng, trong đầu anh lúc đó chỉ có mỗi lửa giận, hơn nữa trời tối trong xe cũng không bật đèn, chỉ có ánh sáng le lói của điều thuốc nên anh không nhìn rõ sắc mặt của cô, lúc nghe điện thoại, giọng của cô đã khàn đến nỗi còn mỗi hơi gió.......!
Thấy anh chịu nghe lời không phản bác lại, bác sĩ cũng không đành lòng nói thêm nữa, trấn an, “Yên tâm đi! Tôi vừa tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt rồi, bây giờ tiêm thêm một mũi kháng viêm nữa rồi truyền một bình glucô, đêm nay ở lại bệnh viện quan sát, ngày mai hạ sốt rồi hẳn đi.” “Vâng!” Hoắc Trường Minh gật đầu.

“Ở đây có tôi rồi, cậu đến quầy thanh toán đi!” Bác sĩ có lòng nói.

Hoắc Trường Minh nói cám ơn, rồi sau đó cầm lấy giấy chẩn đoán đến quầy tính tiền.

Thời gian này không có nhiều ca cấp cứu, chờ đến lúc cậu quay lại, bác sĩ mới rời đi.

Giá đỡ bình nước đứng ngay ngắn bên cạnh giường bệnh, phía dưới có một sợi dây gắn, sợi dây đó thông qua một mũi kim găm thẳng vào mu bàn tay của Lam Ngọc Anh, cô nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, trên người đã được thay một bộ quần áo bệnh nhân, gương mặt cô trắng bệt, nhưng gò má lại ửng đỏ vì sốt cao.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ tiếng nước truyền xuống từng giọt vang lên khe khẽ.

Hoắc Trường Minh cúi người ngồi bên cạnh, vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt vẫn chưa tiêu tan hết.


Máu trong người anh như đang chảy ngược, đột nhiên cánh tay bị người nào đó nắm chặt lại.

Hoắc Trường Minh mở to mắt ra, vẫn thấy Lam Ngọc Anh đang nằm trên giường bệnh, nhưng cô đang gặp ác mộng, đầu cô chìm xuống gối lắc nhẹ, toàn thân như đang chấn động, sắc mắt vô cùng thống khổ “Con ơi, cầu xin các người, tôi muốn gặp con tôi......!“Không, con của mẹ.…......!
Hoắc Trường Minh cúi người, những câu nói trong ác mộng của cô đều hoàn toàn lọt vào tai anh.

Giống như lúc trước khi hôn mê vậy, cô không ngừng gọi con, dưới đáy mắt có một giọt nước mắt như được kết tinh từ những sự đau khổ, chầm chậm chảy xuống.

Yết hầu của Hoắc Trường Minh nhấp nhô mấy lần, giơ một cánh tay khác lên, cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô lại, mỗi anh đặt lên trán cô.

Dường như cảm nhận được một sự an ủi trong đêm lạnh giá, dần dần, Lam Ngọc Anh bình tĩnh lại, hơi thở đều đặn hơn.

Hoắc Trường Minh dùng lòng bàn tay, gạt đi giọt nước mắt còn đọng bên khỏe mắt cô.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó có một y tá bước vào.

Hoắc Trường

Minh nhẹ nhàng buông tay cô ra, đặt vào trong chăn, lúc anh đứng dậy, còn chỉnh sửa chăn lại ngay ngắn, sau đó nhìn sang y tá, “Làm phiền cô chăm sóc cô ấy cẩn thận thêm chút, tôi sắp phải về rồi!”

Ra ngoài bệnh viện, anh vẫy một chiếc taxi lại.

ở phía đông thành phố tọa lạc một khu vực gồm các tòa biệt thực kiểu cũ, ở trong các tòa biệt thự đó cũng chỉ có các gia tộc lâu đời, trong đó cũng có nhà họ Diệp, nhà họ Diệp bây giờ cũng chỉ còn lại hai vị lớn tuổi, các con đều đã xuất ngoại, hai vị trưởng bối không thích ứng được với cuộc sống và văn hóa ngoại quốc, nên vẫn ở lại với quê hương.

Có điều con trai trưởng của nhà họ Diệp hình như gần đây có về nước thăm người thân.

Xe taxi dừng lại ở ngoài sân, Hoắc Trường Minh mở cửa xe ra, sau đó trực tiếp sải bước đi vào.

Trong phòng ngủ trên lầu, Diệp Tấn đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, nhìn đồng hồ đã không còn sớm nữa, nên đang chuẩn bị cất sách tắt đèn đi ngủ, vào ngay lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, người làm mở cửa đi vào, “Cậu Tấn, có khách đến tìm cậu!”
Khách?
Diệp Tấn lần nữa nhìn lên đồng hồ, ai lại tới thăm vào giờ này chứ? Mặc dù rất bất ngờ nhưng Diệp Tấn vẫn theo xuống lầu
Đến lúc nhìn thấy Hoắc Trường Minh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, level bất ngờ tăng thêm, vì anh không ngờ rằng đối phương lại biết chỗ ở của mình, quan trọng hơn là, đêm hôm khuya khoắt thế này mà đối phương còn đến tìm anh.

“Ngại quá, đã muộn rồi mà vẫn quấy rầy” Hoắc Trường Minh đứng lên nói.

Diệp Tấn đẩy mắt kính lên, mỉm cười, sau đó bảo người làm dâng trà lên.

Cùng ngồi xuống, Diệp Tấn âm thầm xem xét đối phương là Hoắc Trường Minh, thấy anh đột nhiên xuất hiện trong phòng khách nhà mình đã đủ kinh ngạc rồi, điều càng khiến anh ấy kinh ngạc hơn nữa là, hình như anh dầm mưa rồi mới tới đây, bộ đồ Vest trên người ướt đầm đìa, tóc tại cũng ướt nhẹp rũ xuống.

Có điều cho dù nhếch nhát đến dạng này, nhưng tinh thần anh lại không chút chật vật, gương mặt với ngũ quan cương nghị vẫn vô cùng xuất chúng.


Sau khi người làm dâng trà lên, Diệp Tấn chủ động lên tiếng trước, “Ngài Hoắc, không biết có việc gì cần chỉ bảo?” “Có việc.

Hoắc Trường Minh nhàn nhạt nói.

“Có phải là chuyện gì liên quan tới Ngọc Anh không?” Diệp Tấn suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

Bởi vì sợi dây kết nói giữa hai người dường như cũng chỉ có Lam Ngọc Anh.

“Đúng vậy.” Đôi mắt ảm đạm của Hoắc Trường Minh chợt như phát sáng,“Tôi muốn biết, vì sao Lam Ngọc Anh phải tìm bác sĩ tâm lý thăm khám.

Diệp Tấn nghe vậy, cười giải thích, “Chuyện này, lần trước ở bệnh viện, hình như tôi đã nói rồi thì phải.” “Ngài Diệp, tôi muốn biết nguyên nhân thực sự là gì!”
Hoắc Trường Minh càng đè giọng nói.

Diệp Tấn từ tốn nhíu mày lại, giống như đây là một câu hỏi khó đối với anh ấy vậy, đồng thời cũng đang suy nghĩ có nên thực sự trả lời câu hỏi này hay không, dù sao về công thì cô là bệnh nhân của anh, còn về tư, thì Lam Ngọc Anh lại là bạn của anh, anh ta nghĩ trách nhiệm của anh ta là bảo vệ bí mật cho cô.

Hoắc Trường Minh dường như có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì, thả lỏng hai chân xuống, nghiêng người về phía trước, gằng giọng từng câu từng chữ, “Đứa bé đó là của tôi và cô ấy, tôi cần phải biết chân tướng!”
Diệp Tấn sau khi nghe vậy, quá khiếp đảm.

Dùng đôi mắt khó tin đến tột đỉnh nhìn anh, một lúc lâu sau mới đẩy gọng kính lên, giống như đang nghĩ thông suốt, “Thì ra......!năm đó Ngọc Anh mang thai đứa bé, lại là của anh!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện