**********
Chương 377: Nợ tôi một lời xin lỗi
Trong ảnh ban mai, hai người lặng lẽ hôn nhau.
Khi Lam Ngọc Anh cảm thấy những thay đổi mờ nhạt trên cơ thể anh, cô sợ rằng điều đó sẽ khơi dậy hứng thú của anh.
Sự kịch liệt liên tục suốt sáng hôm qua và cả đêm qua khiến cô khó mà chống chọi, nhân lúc anh nghỉ lấy hơi, cô vội vàng vươn tay đẩy anh ra, "A, anh tiếp tục cạo râu...!
Nói xong cô liền chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đóng cửa lại thì cửa phòng trẻ em bên cạnh vừa mở.
Bánh Bao mặc bộ đồ ngủ đang đưa tay lên che miệng ngáp dài, sau đó nhẹ giọng ngọt ngào hỏi cô: "Ngọc Anh, sao cô lại đi ra từ phòng của ba?" "A...!Lam Ngọc Anh không biết nói gì.
Cô thực sự không thể nói dối trước đôi mắt ngây thơ và trong sáng của con trai mình.
Vậy nhưng Bánh Bao vẫn đang nghiêng đầu chờ câu trả lời của cô với vẻ mặt đầy khó hiểu, Thím Lý đứng sau dù sao cũng là người từng trải, vừa nhìn thấy liền giúp giải vây, "Thiếu gia, mau xuống lầu thôi, vừa rồi chẳng phải cháu muốn giúp bố và cô Lâm bày bàn ăn sao!"
Thím Lý tối qua thức khuya, muốn vào bếp rót một cốc nước.
Vừa mở cửa thì đúng lúc nhìn thấy ông chủ ôm cô
Lâm từ phòng khách lên lầu, bước chân gấp gáp, quần áo trên ngực cô Lâm thì xộc xệch Thím Lý sợ đến mức lập tức đóng cửa không dám ra ngoài cả đêm.
Haizz, người trẻ đúng thật là
Lam Ngọc Anh sau khi tắm rửa sạch sẽ liền xuống lầu ăn sáng, cả buổi không dám nhìn Banh Bao lấy một cái, sợ rằng cậu bé sẽ lại hỏi mình chuyện đó.
Sau khi ăn xong, Hoàng Trường Minh cầm áo vest đi đến công ty.
Lam Ngọc Anh không dời mắt nhìn anh đi tới hành lang, nhìn anh đi giày, khoác lên chiếc áo vest đen của
Thành Lương, đã nhiều năm như vậy mà dường như thói quen của anh vẫn không thay đổi, lúc nào cũng một thân đen trầm.
Có lẽ chẳng ai có thể mặc đồ đen trong điềm tĩnh và chỉn chu như anh.
Khi cầm chìa khóa xe, Hoàng Trường Minh đột nhiên ngoắc ngón tay về phía cô.
"...Sao vậy?"
Mặc dù trông anh như đang gọi một chú cún con nhưng cô ấy vẫn không thể không bước tới.
Hoàng Trường Minh vẫn im lặng, khi cô đến gần, anh vươn tay kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô,
Lam Ngọc Anh hít một hơi, cả người mềm nhũn ra.
Thím Lý từ trong phòng bếp đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy thiếu gia đang chạy ra từ phòng khách, vội vàng đỏ mặt ngăn cản, "Ôi, thiếu gia, chúng ta về phòng khách vẽ tranh đi!"
Dỗ dành thiếu gia trở lại ghế sô pha Thím Lý mới thở phảo nhẹ nhõm.
Chao ôi, bà ấy cũng thật chẳng dễ dàng gì! Sau khi Hoàng Trường Minh rời đi, biệt thự trở thành thiên hạ của hai mẹ con.
Lam Ngọc Anh như thường lệ vui vẻ cùng Bánh Bao xếp Lego và tô tranh, chẳng mấy chốc đã đến chiều rồi.
Khi cô đang ngắm nghía bức tranh mà Bánh Bao tặng cô, cô thấy thím Lý đang dọn dẹp trong nhà ăn thì đột nhiên chạy về phía cửa ra vào.
Hình như có khách đến thăm, Lam Ngọc Anh lộ vẻ nghi Hoàng, sau đó có nghe thấy giọng nói hoảng hốt của thím Lý.
“Ông Hoàng, ông đến chơi!"
Nghe vậy Lam Ngọc Anh bất giác đứng dậy khỏi ghế sofa.
Ông Hoàng...!
Cô mím môi nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Hoàng Kiến Phong dáng vẻ rắn rỏi bước ra khỏi hành lang.
Bánh Bao đang bỏ dài trên bàn trà ngẩng đầu kêu lên: "Ông nội
Khi Hoàng Kiến Phong nhìn thấy cháu trai, khuôn mặt nghiêm túc của ông biến mất, ông mim cười, nhìn ra được ông ta thích cháu trai mình đến nhường nào.
Chỉ là ánh mắt nhìn cô vẫn sắc bén như trước, Cô Lâm, không ngờ lại gặp nhau!" "Chủ tịch Hoàng Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoàng Kiến Phong liếc nhìn đứa cháu trai bên cạnh, ngưng trọng nói: "Cô Lâm, hôm nay tôi tới để tìm cô."
Lam Ngọc Anh nắm chặt tay, không ngoài dự đoán, cô cúi đầu nhìn Bánh Bao, mím môi nói: “Chủ tịch Hoàng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Hoàng Kiến Phong vui vẻ gật