**********
Chương 384: Che mắt lại
Khi máy bay hạ cánh cũng đã là sáng ngày hôm sau.
Chú Lý đã lái xe tới đợi từ sớm, sau khi đón ba người liền lập tức trở về biệt thự.
Sau khi cùng dùng bữa trưa, Hoàng Trường Minh tắm xong rồi thay một bộ đồ tây màu đen mới tinh, thì điện thoại của Phan Duy gọi tới, buổi chiều công ty còn một cuộc họp hội đồng quản trị, anh phải đến chủ trì.
Lúc đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Lam Ngọc Anh đang ngồi ở trước cửa phòng khách nói chuyện với con.
Hoàng Trường Minh sau khi nghe được cuộc nói chuyện của họ, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Buổi chiều em còn muốn đi đâu?” Sau khi mệt mỏi ngồi máy bay hơn mười tiếng, anh ấy vẫn dĩ muốn hai mẹ con ở nhà nghỉ ngợi cho tốt, không ngờ cô ấy lại định ra ngoài.
“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nhìn dáng vẻ anh ấy sau khi mình trả lời, mặt mũi đột nhiên căng thẳng, nghĩ đến sau khi lên máy bay ở New York, anh ấy thỉnh thoảng bày ra vẻ mặt khó coi của mình, cô ấy chán chường trả lời: “Không phải đi gặp Diệp Tấn..
“Em không có lừa anh đó chứ?” Hoàng Trường Minh híp mắt lại hỏi cô.
Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười gật đầu: “Đương nhiên không phải, em có hẹn với Cá vàng nhỏ.
“Ừm.” Hoàng Trường Minh trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm đi nhiều.
Ra đến cổng, sau khi thay một đôi giày da bóng loáng anh ta quay người lại kéo tay cô ấy.
Vì Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối đều cầm tay Bánh Bao Nhỏ, hai mẹ con như cùng tiến anh ta ra ngoài.
Nhìn thấy anh ấy người nghiêng về phía trước, biết anh ấy muốn làm gì, lập tức đưa tay đẩy ra lồng ngực rắn chắc, ngại ngùng không thôi: “Đừng như vậy, con còn đang nhìn mà…"
Hoàng Trường Minh nghe vậy, liền liếc nhìn đứa bé: “Đậu Đậu, che mắt lại!” “.
Lam Ngọc Anh lúng túng.
Bánh Bao Nhỏ mím môi không vui, nhưng vẫn nghe theo lời bố lấy hai tay che mắt lại.
Cũng trong lúc đó, Hoàng Trường Minh ôm gáy cô ấy, hôn một nụ hôn kiểu pháp lên đôi môi mềm mại, cuối cùng còn dùng lưỡi liếm một cái.
Lam Ngọc Anh bỗng chốc mặt đỏ bừng bừng.
Cửa đóng lại, Bánh Bao Nhỏ đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: “Bánh Bao có thể bỏ tay ra chưa?"
Lam Ngọc Anh đưa tay lên lau môi: “Khụ, cháu bỏ tay ra được rồi..
Một tiếng sau, hai mẹ con họ cũng rời khỏi biệt thự, đến quán cà phê đã hẹn trước với Trương Hiếu Du.
Lâm Ngọc Anh chỉ gọi một cốc cà phê, còn Bánh Bao Nhỏ uống nước trái cây, mà Trường Tiểu Du đang có mang không thể uống, mà chỉ uống nước lọc.
"Cá vàng nhỏ, tớ thấy cậu dạo này hình như mập hơn một chút, xem ra đứa bé rất tốt “Đừng nhắc nữa!” Trương Tiểu Du liên tục oán trách trên bàn cà phê: "Tiểu Anh, cậu hàn không biết, tớ hiện tại không thể sống một cuộc sống đơn giản một mình tự do tự tại nữa! Tớ thực sự không thể đánh chết tên cầm thú đó, không cho cái này, không cho cái kia, tớ sắp trở thành con búp bê rồi! Nếu không phải là hôm nay nói gặp cậu, nhất định sẽ không cho tớ ra ngoài!
Đang nói thì điện thoại đột nhiên kêu lên.
Trương Tiểu Du nhìn người gọi đến trên màn hình điện thoại, giống như bệnh dịch lập tức dập máy.
“Sao cậu không nghe?” Lam Ngọc Anh tò mò.
“Cầm thú gọi đến đó!” Trương Tiểu Du nói lẩm bẩm, tiện tay tắt luôn điện thoại.
Vừa xong thì điện thoại của Lam Ngọc Anh vang lên, cô ấy nhìn màn hình, sau đó mỉm cười lắc lư điện thoại: “Cá vàng nhỏ, bác sĩ Trần gọi đến này!” Trương Tiểu Du bất lực, chỉ biết chấp nhận gật đầu.
Lam Ngọc Anh giúp cô ấy nghe máy, đưa điện thoại qua, vì liên quan tới sự yên tĩnh của quán cà phê, hơn nữa âm lượng cuộc gọi khá lớn, đường dây bên kia vang lên và kéo dài hai chữ “bà xã” đặc biệt rõ ràng.
Trương Tiểu Du nét mặt đột nhiên thẹn thùng, tức giận nắm lấy điện thoại: “Ai là bà xã của anh, anh đừng cứ mãi la hét như vậy!”
Lúc trước cũng ở trước mặt Hoàng Trường Minh một câu bà xã hai câu bà xã như vậy, cô ấy đã nhấn mạnh rất nhiều