**********
“Không thành vấn đề!”
Lam Ngọc Anh không biết đối phương nói cái gì, chỉ nghe thấy bốn chữ này từ miệng của người đàn ông thấp bé kia.
Ngay lập tức, anh ta quay qua trộm nhìn cô cười hai tiếng.
Lam Ngọc Anh giống như rơi vào hầm băng, không hiểu sao cô bỗng có một dự cảm không lành, vừa rồi đề nghị đưa tiền cho bọn chúng, bao nhiêu cũng được, cô chắc chắn Hoàng Trường Minh sẽ không để ý, nhưng hình như đối phương khinh thường, hơn nữa sau khi tắt điện thoại, ánh mắt nhìn về cô rất....!
Không cần tiền, chẳng lẽ lại muốn...!
Lam Ngọc Anh quả thực không dám nghĩ thêm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không cách nào đối mặt với Hoàng Trường Minh lần nữa.
Mà nhiều chuyện xảy ra như vậy, bạn càng sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, điều mà cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Người đàn ông thấp bé cất điện thoại vào túi, bước đến bàn chào hỏi ba người đàn ông đang uống bia, lần lượt đặt chai xuống, đi về phía cô.
Đầu lưỡi của Lam Ngọc Anh đã run rẩy, ngẩng đầu kinh hãi nhìn lên.
Sắc trời bên ngoài dần tối, kho hàng lớn như vậy chỉ treo hai ba bóng đèn, nguồn sáng lờ mờ lung lay, cực kỳ giống hiện trường thảm sát trong phim kinh dị, mà năm người đàn ông đang vây quanh cô đều nhìn với ý đồ xấu.
Bọn chúng liếc mắt nhau trao đổi, lập tức có hai người cùng lúc cởi áo ra.
Những hình xăm trên cánh tay, thậm chí còn là hình xăm lớn, trông càng thêm dữ tợn.
Người đàn ông hung hãn xoa xoa tay, cười xấu xa: “Haha, cô nói xem chúng tôi muốn làm gì?” “Các người..”
Sống lưng Lam Ngọc Anh lạnh toát.
Bởi vì cô nhìn thấy trong mắt kẻ đối diện hiện lên tia đỏ, hơn nữa có nhiều người như vậy, cũng không hẳn chỉ đơn giản là dâm loạn.
Rất nhiều chuyện như vậy đã xảy ra trên các tin tức truyền thông, lúc cô xem được cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ xảy ra với chính mình, cô cũng không biết những người phụ nữ đó trải qua như thế nào, xen lẫn run rẩy cùng sợ hãi, nỗi sợ đè nén trong tim.
Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng răng của mình lập cập run lên, nói năng lộn xộn: “Đừng mà! Tôi van xin các người, đừng mà được không.
Cô cầu xin, cầu xin bọn chúng có thể thấy cắn rứt lương tâm mà buông tha cho cô.
Nhưng mà vô ích, không ai để ý đến nỗi sợ cùng lời van xin của cô, chỉ nhìn xuống đánh giá cô, ánh mắt hai tên kia trộm nhìn xuyên qua quần áo của cô.
“Tôi cảm thấy dáng người cô gái này không tồi, đợi lát nữa lột sạch quần áo nhìn kỹ càng một chút" “Không."
Lam Ngọc Anh hét to.
Người đàn ông gần nhất nở nụ cười, hai tay đè cánh tay cô xuống: “Kêu đi, kêu lớn lên, đợi lát nữa anh em chúng tôi cùng lên cũng hy vọng cô hét lớn như vậy" “Thật sự cầu xin các người, đừng làm như vậy với tôi...!
Mắt thấy có bàn tay đen duỗi đến, Lam Ngọc Anh trốn về sau không được, hai tay hai chân bị dây thừng xiết chặt không thể giãy giụa, chỉ có thể dùng sức cắn, trừng mắt oán hận: “Không được! Đừng đụng vào tôi! Đồ khốn, buông ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu của các người ra!” "Bop!"
Cô cũng không giữ được lâu, một bàn tay mạnh mẽ xoay qua tát mạnh xuống.
Lần này lỗ tai không ngừng cong cong, mắt cũng hoa lên.
“Mẹ nó, dám cắn tạo! Hiền lành một chút cho ông!” Người đàn ông hung hãn tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Lam Ngọc Anh run rẩy nhằm chặt mắt.
Thời xưa có những người phụ nữ cương trực, cô xem trong tiểu thuyết cùng phim ảnh, thấy không đáng, dù sao mạng sống là quan trọng nhất, mà hiện tại, cô cũng rất muốn làm người phụ nữ cương trực, không sợ chết, ngoại trừ Hoàng Trường Minh cô không muốn để bất cứ ai đụng vào mình, ít nhất vẫn giữ được tấm thân trong trắng.
Lam Ngọc Anh hoàn toàn bị khống chế, đập đầu vào tường cũng không có khả năng, còn có cách chết nào nữa không?
Trong tivi diễn thế nào, cô nghĩ nghĩ, nuốt nước