**********
Chương 428: Đồ là do cô ấy đập
Lam Ngọc Anh vừa mới tiến vào chung cư thì di động đã vang lên.
Sau đó, chiếc Mercedes Benz ngừng ở trước bồn hoa, chú Lý ngồi ở ghế điều khiển đã lấy ra hai tờ báo ra đọc, chưa lấy điện thoại ra nhìn thì cô cũng biết là ai gọi tới rồi.
Cô lập tức bắt máy đặt lên tai nghe, Lam Ngọc Anh mỉm cười mở miệng nói: "Ừ, em đã tới rồi!” “Bây giờ đang chuẩn bị tiến vào thang máy!”
Sau khi duỗi tay bấm nút mở thang máy, cô lại tiếp tục báo báo.
Ngay sau cái hôm Hoàng Trường Minh dẫn cô đến nhà họ Hoàng, hình như Hoàng Kiến Phong đã bị kích thích đến mức sinh bệnh, Phạm Mỹ Lệ gọi liên tục mấy cuộc điện thoại tới biệt thự, nhưng đều là do thím Lý bắt máy nghe, Hoàng Trường Minh không dao động, cũng không đến nhà họ Hoàng thăm hỏi, nhưng anh lại không phản đối việc Hoàng Thanh Thảo dẫn bánh bao nhỏ qua đó.
Cho nên hôm nay trong nhà chỉ có mình cô, vì thế cô lại đi tìm chị em tốt Trương Tiểu Du của mình.
Cô vẫn luôn nhớ tới sự khác thường giữa Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh khi tới thăm bệnh lúc cô vẫn còn trong bệnh viện.
Hoàng Trường Minh lại nghiêm túc dặn dò: "Đừng kêu chú Lý trở về, để chú ấy chờ em ở dưới lầu đi”
Từ sau chuyện cô bị bắt cóc lần trước, Hoàng Trường Minh rất cẩn thận trọng việc bảo vệ sự an toàn cho cô, chỉ thiếu điều thuê hai vệ sĩ theo bảo vệ cô, chỉ cần cô ra khỏi biệt thự thì anh nhất định phải nắm được địa điểm cô đang ở.
Lam Ngọc Anh biết anh đang lo lắng cho mình, đồng thời cũng sợ hãi chuyện kia lại xảy ra lần nữa.
“Vâng, em biết rồi!” Giọng nói của cô càng lúc càng trở nên mềm mại.
Sau khi nhận được câu trả lời từ cô, Hoàng Trường Minh mới yên tâm cúp điện thoại.
Lam Ngọc Anh ra khỏi thang máy thì tiến đến gõ cửa một căn phòng, nhưng suốt cả buổi bên trong cũng không có ai đáp lại.
Thậm chí cô còn tự hỏi rằng có ai ở nhà hay không, nhưng trước đó cô đã gọi điện cho Trương Tiểu Du rồi, biết cô ấy có ở nhà, cho nên cô mới tới.
Trong lúc cô đang cân nhắc có nên lấy di động ra gọi lại lần nữa hay không thì cửa phòng trộm đột nhiên mở ra.
Trần Phong Sinh mặc trang phục thường ngày, mang dưới chân một đôi dép lê, tóc mái xõa xuống trán, trông giống như đang ở nhà mình vậy, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa của anh ấy vẫn khiến người ta choáng váng, nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy lúc này lại xám xịt.
Lam Ngọc Anh sửng sốt, hỏi: "Ừm...!Bác sĩ Sinh à, cá vàng nhỏ đâu?” “Cô ấy đang trong nhà vệ sinh.” Trần Phong Sinh quay đầu nhìn lại.
Sau đó anh ấy nghiêng người lấy dép lên từ trong tủ giày ra cho cô.
Lam Ngọc Anh nói tiếng cảm ơn, sau khi thay dép xong thì đi theo anh ấy vào trong, nhìn cơ thể thẳng tắp như núi của anh ấy, cô không khỏi do dự hỏi: "Hai người cãi nhau hả?”
Trần Phong Sinh nghe vậy chỉ làm như cam chịu không nói gì.
Trong lòng Lam Ngọc Anh lại hiểu rõ, đang định nói chuyện thì lại nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách văng tứ tung, mấy cái gối dựa trên số pha cũng không được đặt ngay ngắn, máy tạo độ ẩm trên bàn bị lật đổ, nước ở bên trong chạy xuống đầy thảm, hơn nữa ngay cả bình hoa ở bên cạnh cũng gặp nạn, mặc dù không bị vỡ tan nát nhưng hoa cỏ ở bên trong đều rải rác ra ngoài hết.
Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Cô nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi đứng về phía người chị em tốt của mình,