Lam Ngọc Anh nhìn sang thì thấy Nguyễn Phong đang chậm rãi mở mắt.
Dường như bởi vì đang bị bệnh nên Nguyễn Phong phải đợi mắt thích ứng được với bên ngoài mấy giây rồi mới lên tiếng: “Anh Anh, em đến rồi à?" “Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu, cô vội hỏi anh: “Anh Nguyễn Phong, bây giờ anh thấy thế nào?” “Khá ổn, bệnh nhỏ nhặt này có là gì, em đừng có nghe Thành Vân nói quả lên!" Nguyễn Phong cười với cô.
Lam Ngọc Anh biết anh nói như vậy là không muốn đề mình lo lắng, cô nghe vậy thì nhíu mày.
“Cô nhóc ngốc nghếch, đừng lo lắng nữa, không sao thật mà!" Nguyễn Phong thấy vậy thì càng cười tươi hơi, giọng anh có hơi khàn khàn: “Anh làm bộ đội nhiều năm như thể cũng có phải làm không đầu mà sáng sớm mai dậy thì sẽ không còn bệnh tật gì nữa đâu! Thế nào rồi, mấy ngày về quê ở có ổn không?" “Ừm." Lam Ngọc Anh khể đáp.
Cô cúi đầu nhìn, tay của cô vẫn được Nguyễn Phong nằm lấy, nơi đó đã hơi rin ra một ít mồ hôi.
Trước mắt bằng hiện lên khuôn mặt góc cạnh cương nghị của Hoàng Trường Minh...
Lam Ngọc Anh chợt rụt mạnh tay về như bị bằng vậy, cô mượn lúc đang đứng dậy để che giấu sự khác thường của mình: "Anh Nguyễn Phong, anh uống một chút nước đị
Sự tiếp xúc giữa đôi bàn tay biến mất khiến đáy mắt Nguyễn Phong ảnh lên sự hụt hẫng, nhưng rất nhan sau đó cảm xúc ấy đã mát.
Lam Ngọc Anh dìu anh ngồi dậy, cô làm theo lời dặn dò trước khi Tiêu Thành Vân rời đi là lần lượt cho anh uống từng loại thuốc một.
"Anh Nguyễn Phong, bây giờ sức khỏe anh còn yếu nên ngủ thêm chút nữa đi” Cô đỡ anh nằm lại giường, sau đó đặt gối xuống: "Em ở lại đây trong anh, có chuyện gì thì anh cứ gọi em, đợi đến nửa đêm anh hạ sốt thì em sẽ ra phòng khách ngủ."
Lam Ngọc Anh nói xong thì cầm cái cốc không lên định đi rót nước.
“Anh Anh." Nguyễn Phong gọi từ phía sau lưng cô.
“Ừ Lam Ngọc Anh quay đầu.
Thấy Nguyễn Phong cứ nhìn mình, không biết có phải có bị sốt hay không mà ánh mắt anh tràn ngập sự do dự và giảng co: “Thực ra anh rất muốn hỏi em vi sao một năm trước không xuất hiện ở sân bay, không đi Mỹ với anh nhưng anh lại thấy rất may mắn." “Anh lớn hơn em mười hai tuổi." “Lại còn từng kết hôn và có một đứa con, còn em lại ở tuổi thanh xuân tươi đẹp như vậy, sao anh nỡ lòng nào chức
Lam Ngọc Anh nắm chặt hai tay: “Anh Nguyễn
Phong, em..."
Cô mấp mé môi nhưng bỗng chốc phát hiện không biết nên nói gì.
Thời gian một năm không dài nhưng cũng không ngắn, có những chuyện xảy ra rồi thì không thể vãn hồi được.
Nguyễn Phong đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy cô lên tiếng nên nụ cười anh cũng tắt ngúm: "Em xem đẩy, đang yên đang lành tự nhiên anh nhắc đến cái này làm nhi, thuốc phát tác dụng rồi nên anh ngủ đây"
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lam Ngọc Anh rời đi thì Nguyễn Phong vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô đã nếu một nồi cháo để trong phòng bếp, sau đó để lại một tờ giấy nhắc anh tỉnh dậy thì hãy ăn cháo.
Cô vội vàng đi tới công ty, may mà không bị đến muộn, Lâm Ngọc Anh thở hồng hộc quẹt thẻ ở công ty rồi khi lấy điện thoại từ túi ra thì giật cả mình, có mấy cuộc gọi nhỡ được gọi tới và đều cùng là của một người.
Tối qua cô sợ làm phiền Nguyễn Phong nghỉ ngơi nên đã chỉnh sửa điện thoại từ chế độ rung thành chế độ im lặng...
Đang do dự không biết có nên gọi lại không thi có người lại gọi tới.
Lam Ngọc Anh vội vàng bắt máy, Hoàng Trường Minh ở đầu dây bên kia trầm giọng nói: “Sao tối qua gọi điện thoại mà em không bắt máy?" "Tôi ngủ quên mất..." Cô nuốt nước bọt.
Bỗng nhớ lại trải nghiệm từng bị phát hiện nói dối nên cô căng thẳng hỏi lại: "Anh...
đến nhà tôi rồi à?” "Không có." Hoàng Trường Minh đáp.
Nghe thấy anh phủ nhận nên Lam Ngọc Anh thời dài nhẹ nhõm.
Hình như Hoàng Trường Minh cũng đang ở công ty có tiếng người cấp dưới kính cần đưa anh tài liệu để ký tên lọt vào trong máy, sau đó anh nói với cô một câu: "Tan làm tôi đi đón em, chúng ta mưa đã rồi và án cùng nhau.
Lam Ngọc Anh cúp điện thoại, cô vẫn còn thấy sợ sêt.
Cả ngày làm việc bù đầu, buổi họp sáng sớm vừa kết thúc thì Nguyễn Phong nhắn tin bảo có rằng anh ấy đã ăn cháo