“Em định làm gì?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Lam Ngọc Anh giải thích, "Vừa rồi bạn thân của tôi vừa gọi điện, cô ấy đi xa trở về, sẽ ở nhà chúng ta." “Không được.” Hoàng Trường Minh trực tiếp từ chối.
Đam Mỹ Hài
Lam Ngọc Anh có chút lo lắng, trên mặt có chút ý cầu xin, "Cô ấy cũng giống như tôi, đều ở Sài Gòn, chỉ có bà ngoại còn đang ở trong viện dưỡng lão, nếu không đến chỗ của em thì cô ấy cũng không còn chỗ nào để đi.
Bạn thân cô là Trương Tiểu Du, hai người chơi thân với nhau từ lúc đại học, sau này bà ngoại nằm viện, tiền thuốc men nhiều lần nhà họ Lam đều không chi, cũng nhờ có cô ấy hỗ trợ mới trả được, bây giờ cô ấy từ nơi khác về chưa có chỗ ở, cô tất nhiên không thể làm ngơ.
“Vậy thì làm xong rồi đi!” Hoàng Trường Minh kéo cổ tay cô, cũng không chờ cô tắm rửa xong đã bế cô đi về phía giường.
Lam Ngọc Anh vội vàng giấy giụa đẩy anh.
"Không được đầu, cô ấy bây giờ đã xuống sân bay rồi...
Mặt Hoàng Trường Minh từ từ tối sầm lại.
Nhìn thấy cô khẽ cắn môi, anh nhíu mày buông cô ra.
Lam Ngọc Anh cầm di động, đeo túi xách lên vai, không dám nhìn anh im lặng rời đi.
"Dừng lại!”
Cô còn chưa ra khỏi phòng ngủ đột nhiên đã nghe tiếng quát khẽ.
Lam Ngọc Anh chán nản dừng bước, nghĩ rằng anh hối hận rồi, lại nghe thấy anh nói một câu cứng rắn,“Tôi mặc đồ rồi đưa em đi!”
Chiếc Land Rover trắng lao đi trong màn đêm, cả đường đi trong xe đều yên tĩnh im ắng.
Ngay cả radio trên xe cũng không bật, Lam Ngọc Anh nằm chặt dây an toàn, không dám thở mạnh, cố gắng núp trên ghế giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Hoàng Trường Minh vì dục cầu bất mãn nên cả đường đi mặt đều lạnh tanh, đường nét cương nghị dưới ánh đèn neon trở nên loang lổ.
Xe chạy không nhanh không chậm, dừng lại vững vàng dưới tầng.
Lam Ngọc Anh yên lặng thảo dây an toàn, nhưng cửa xe vẫn còn khóa chưa mở, đành phải yên lặng nhìn về phía anh.
“Hôn tôi.” Hoàng Trường Minh bỗng dưng nói.
" “...Hả?” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên.
Hoàng Trường Minh nhíu mày thúc giục, giọng nói nặng nề, “Nhanh lên, không tôi đổi ý bây giờ.
Lam Ngọc Anh cắn môi.
"Em hôn hay không hôn?” Hoàng Trường Minh híp mắt, bàn tay đặt trên vô lăng uy hiếp cô.
Trong lòng Lam Ngọc Anh xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng vẫn quyết tâm hôn một cái.
Không thể “chụt” một cái rất nhẹ rồi lui ra như trước đó, cô đỏ mặt, học tập bộ dạng của anh lúc hôn mình bình thường, vụng ve cay đôi môi mỏng của anh, ngay lập tức, tại cô cũng trở nên hồng hồng.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Mười phút sau, Lam Ngọc Anh mới được thả ra.
Chiếc Land Rover rời đi trước mắt cô, cô che miệng, lúc cuối cùng đầu lưỡi cô bị anh cắn một cái rất đau.
Vỗ vỗ khuôn mặt nóng hổi.
Lam Ngọc Anh lúc này mới quay người đi vào trong nhà, vừa tới hành lang đã gặp một cô gái trẻ, “Nói nhanh, người đàn ông vừa rồi hôn cậu trong xe là ai!”
Hôm sau ở công ty, Lam Ngọc Anh hầu như không có lúc nào rảnh rỗi.
Buổi chiều vừa ra khỏi phòng họp, điện thoại di động của cô đã đổ chuông, cô vừa nhìn đã vội vàng nhận cuộc gọi.
"Đêm nay đến đi."
Bên tại là tiếng nói trầm tĩnh của anh, Lam Ngọc Anh nói quanh co, “Sợ là không được rồi...” “Bạn thân em còn chưa đi sao?"
Giọng Hoàng Trường Minh đầy vẻ xấu xa.
Lam Ngọc Anh cầm di động, uốn lưỡi bảy lần, “Cô ấy vẫn chưa tìm được chỗ ở thích hợp, có lẽ sẽ còn ở thêm vài ngày.
Vừa mới nói xong, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lam Ngọc Anh nhìn màn hình đen kịt, cảm giác như mình có thể tưởng tượng được mặt mày âm trầm của Hoàng Trường Minh.
Tối ngày tiếp theo nữa, ánh đèn trong khu nhà cũ ấm áp, thỉnh thoảng có tiếng cười vui vẻ phát ra, giống như quay trở lại thời đại học.
Trương Tiểu Du và cô trước kia giường trên giường dưới, mỗi lần ăn uống đều đi cùng nhau, lúc ấy còn có rất nhiều bạn học trêu hai cô giống như lesbian.
Lam Ngọc Anh rửa bát xong ra ngoài thấy Trương Tiểu Du ngồi xếp bằng trên ghế salon, trước mặt là laptop đang lắc lắc theo nhịp chân cô ấy.
Cô bưng cốc nước đi qua, Trương Tiểu Du bỗng nhiên hướng màn hình laptop về phía cô, "Ngọc Anh, có phải là anh ta không?”
Lam Ngọc Anh suýt chút nữa phun nước vừa uống trong miệng ra ngoài.
“Nhìn phản ứng của cậu là biết phải rồi!” Trương Tiểu Du càng rung chân mạnh hơn, đắc ý đến mức vai cũng rung lên đầy tự hào, “Hôm qua lúc cậu trả lời