Nhát cắn này của Lương Hoàn cứ thế cắn chắc vị trí Thái tử của mình.
Chiến sự cận kề, chọn một đứa trẻ hoàng gia khác không biết phải tốn bao nhiêu công sức, còn liên quan đến vô số lợi ích trong đó.
Giờ không kịp để Thôi Kỳ sinh thêm đứa nữa rồi.
Trong thang điểm mười đánh giá của Lương Diệp, ba điểm là cho việc thỏ con này còn có phần tàn nhẫn, ba điểm nữa xuất phát từ câu "a thúc" bé gọi Vương Điền.
Do đó, hắn miễn cưỡng chốt vị trí Thái tử cho bé con.
Lương Hoàn được một tiếng "a thúc" tiến cử thăng chức vẫn lơ mơ.
Tại điển lễ long trọng được tổ chức gấp rút, trước sự đe dọa kết hợp dụ dỗ của Lương Diệp, ít nhất bé đã nén được dòng nước mắt, không làm mất thể diện ngay từ ngày đầu đăng cơ Thái tử.
Rồng vàng trên áo bào nhỏ giương nanh múa vuốt nhưng sao dữ dằn bằng Lương Diệp.
Bé con lặng lẽ sờ sừng nhỏ của rồng vàng, đanh mặt đứng cạnh Lương Diệp, bị dao lá liễu đằng sau chọc bả vai đe dọa, cất tiếng gọi "phụ hoàng" non nớt.
Lương Diệp hờ hững liếc bé con, thưởng cho bé một viên kẹo.
Lương Hoàn tự cho là kín đáo, lặng lẽ bỏ viên kẹo vào miệng, phát hiện vị kẹo giống với loại a thúc thường đặt lên bàn cho bé ăn.
Mặc dù bé con cũng sợ a thúc nhưng so ra thì a thúc là người hiền lành nhất trong số những người lớn bé từng gặp, còn lại ai cũng khiến bé sợ chết đi được.
Hiển nhiên cặp "cha con" chắp vá kết bè này không quen thân cho lắm.
Thái tử nhỏ thích cây cột rồng cuộn tại điện Nghị Sự hơn Hoàng đế thấy rõ, hận không thể cách xa Lương Diệp vài chục mét.
Chúng thần tử bên dưới chẳng những không thấy lạ mà còn vô cùng thấu hiểu, bọn họ mà ở gần Lương Diệp thì cũng hận không thể trèo lên cây cột luôn.
Chẳng qua Thái tử nhỏ này đúng là trắng xinh quá chừng, càng nhìn càng thấy giống một Công chúa nhỏ đáng yêu, mỗi tội không ai dám nói.
Dù sao thì dựa vào những việc Lương Diệp từng làm trước đây, chỉ cần có được một Thái tử thôi là bọn họ đã cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Sau điển lễ, Lương Diệp bước lên đài Điểm Tướng.
Bậc thiên tử xưa nay gấm ngọc lụa là thay sang bộ giáp đen khốc liệt, bên hông là kiếm lớn dày nặng.
Khác với kiếm dẻo giết người không thấy máu lúc trước, thanh kiếm này không để giết người, mà để cứu nước.
Tại bục cao sừng sững, Lương Diệp quan sát đội quân đen ngút ngàn không thấy điểm cuối, nói ra những lời động viên khích lệ lòng quân, lắng nghe từng tiếng hô hào sục sôi nhiệt huyết bên tai.
Kiếm dài tuốt khỏi vỏ, cắt qua trời cao, chỉ thẳng về phía Bắc Đại Đô, nơi có thành Tử Nhạn.
Giọng hắn không lớn nhưng lại lọt rõ vào tai từng người.
"Hỡi các tướng sĩ! Hãy theo trẫm ra trận giết địch giữ nước! Báo thù rửa hận!"
"Giết địch giữ nước! Báo thù rửa hận!"
Tiếng hô hào dời non lấp biển vang vọng khắp không trung Đại Đô.
Quân kỳ bay phất phới dưới bầu trời cao rộng, cổng cung nguy nga ầm ầm mở.
Khói pháo giao thừa chưa tan, cờ đỏ trắng đã được giương lên.
Giáp đen tại người, đại quân xuất phát.
Lương Diệp ngồi trên lưng ngựa, đồng xu ấm áp kề cận trái tim.
Khoảnh khắc vó ngựa bước qua cổng thành Đại Đô, gió tuyết ập thẳng vào mặt, làm sặc mũi miệng.
Hắn lấy làm tiếc nuối vì không có bóng dáng Vương Điền trên tường thành, rồi lại thấy may vì người ấy đang ở cách muôn trùng núi sông.
Chỉ không biết Vương Điền có dán đúng câu đối hay chăng.
**
Giấy đỏ được dán bằng hồ nhão hơi nhăn.
Chất giấy kém kết hợp với nét chữ chẳng đẹp mấy khiến nó trông có vẻ không hợp với tòa nhà này, bị gió lùa vào khi cửa mở thổi bay lên một góc.
Vương Điền nhận thư Trường Lợi trình lên, vừa đi vừa xé mở, đọc nhanh như gió.
Nét mặt anh dần trĩu nặng.
Trong phòng khách, đám người Hứa Tu Đức và Thôi Kỳ đang chờ anh, thấy Vương Điền tới thì đổ dồn ánh mắt vào anh.
Vương Điền cho họ xem lá thư.
Mấy người truyền tay nhau đọc một tờ giấy mỏng.
Sở Canh còn trẻ, khiếp hãi đến biến sắc.
Bàn tay mập mạp cầm giấy thư của Hứa Tu Đức khẽ run: "Ngụy Vạn Lâm tạo phản, một trăm nghìn quân phía Bắc tại thành Tử Nhạn bị chôn giết...!Ngụy Vạn Lâm! Sao gã dám!?"
"Ngụy Vạn Lâm sẵn tính tham lam." Thôi Kỳ lạnh nhạt nói.
"Gã có tham đến mấy cũng không thể phản quốc thế chứ! Ta tham vậy mà ta còn..." Thịt trên mặt Hứa Tu Đức rung rinh.
Ông ta chợt ngừng lời, ngại ngùng cười với Vương Điền: "Tất nhiên ta là người thanh liêm chính trực, Ngụy Vạn Lâm này quả thực phạm tội đáng muôn lần chết!"
Sở Canh sốt ruột nói: "Thành Tử Nhạn nằm ngay Bắc Đại Đô, đường sông thông khắp bốn phía, nối thẳng tới Đại Lương.
May mà trời đang độ rét buốt, nước sông phía Bắc đóng băng.
Nếu vào mùa Xuân, băng tan thì Lâu Phiền có thể đi theo đường sông xuống thẳng Đại Đô, nước Lương sẽ gặp nguy mất."
Văn Ngọc bên cạnh không nói năng gì, chỉ nhìn Vương Điền.
Trong ấn tượng của Vương Điền, hình tượng Ngụy Vạn Lâm luôn trung thành và tận tâm.
Dù sao vào cái lần bị ám sát tại núi Thập Tải ấy, cảnh Ngụy Vạn Lâm trúng tên trong rừng vẫn liều chết bảo vệ anh phá vòng vây hãy còn rõ trước mắt.
Người này trung thành, đôn hậu và chất phác, không thì Lương Diệp cũng chẳng yên tâm giao quân đội phía Bắc cho hắn.
Thế nhưng thứ khó đong đếm nhất là lòng người.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Ngụy Vạn Lâm đã phản bội quốc gia, khiến một trăm nghìn tướng sĩ chết thảm trong tay thống soái nhà mình và kẻ địch.
Cứ vậy, việc hợp tác bọn họ đã bàn với nước Triệu trước đó lại có thêm những biến số.
"Bệ hạ ngự giá thân chinh..." Tuy tham lam khôn lỏi nhưng xét cho cùng, Hứa Tu Đức vẫn là lão thần.
Ông ta hiểu rất rõ được và mất: "Trong triều đình thế mà chẳng có ai đáng tin dùng!"
Lương Diệp tiếp nhận cục diện rối ren này, lại chẳng chọn được ai đi đánh trận.
Tiêu Văn Bách còn phải trấn giữ phương Nam.
Có ông ấy đe dọa Nam Triệu và Đông Thần, ít nhất Đông Thần sẽ không dám tự tiện ra tay với khu vực Đông Nam của nước Lương.
Tiêu Viêm dẫn quân tới bảo vệ Đại Đô rồi, giờ mà lên phía Bắc nữa thì không ổn.
Hai cha con một Nam – một Bắc.
Dẫu họ không có ý đồ thì Lương Diệp cũng phải cân nhắc xem liệu có nên sửa thiên hạ này sang họ Tiêu hay chăng.
Tuy nói dùng người không được nghi ngại nhưng đứng ở góc độ của Lương Diệp, Vương Điền vậy mà lại thấy hắn làm thế không có gì đáng bị chỉ trích.
Thậm chí anh hiểu rằng Lương Diệp cũng cần đánh một trận tạo dựng tên tuổi, chấn nhiếp triều đình từ trên xuống dưới, ngồi vững hơn tại ngai vàng.
Chẳng qua, hắn đang phải đối mặt với đội quân kết hợp của Lâu Phiền và Đông Thần, bản thân hắn thì chưa từng dẫn quân đi đánh giặc, cộng thêm hành động lập Thái tử trước khi ra trận kia đã khiến Vương Điền phải thầm lau mồ hôi thay hắn.
Phong cách hành xử mạnh bạo này của Lương Diệp chưa từng đổi thay.
Chỉ cần được lợi là dám liều chết ngay, tuyệt nhiên không tồn tại giai đoạn "do dự".
Sự quyết liệt độc đoán ấy rất phù hợp ở một Hoàng đế.
Thế nhưng, thân là người yêu của Lương Diệp, Vương Điền lại rất muốn đấm hắn.
"Trọng Thanh ơi, bây giờ chúng ta phải nhanh nhanh quay về nước Lương mới đúng." Sở Canh cất lời: "Chừng nào chúng ta xuất phát đây?"
"Đúng vậy, phải chăng chúng ta nên đi mau?" Hứa Tu Đức