Tại biên cương phía Bắc.
Lương Diệp đang ngồi trên bàn lau chùi thanh kiếm dẻo, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn tấm bản đồ được treo trên cao, coi bộ khá buồn chán.
"Bẩm Bệ hạ, Khách Thập Liên Tuyết - đại vương tử Lâu Phiền dẫn dắt đại quân hai trăm nghìn người tấn công quận Ninh Minh.
Ngu Phá Lỗ của Đông Thần dẫn dắt đại quân ba trăm nghìn người đã đánh phá được quận Xích Lan cũng có xu thế nhằm tới Ninh Minh." Lữ Thứ nói liến thoắng đến độ miệng sùi bong bóng: "Trong thời gian đó, chúng ta gom góp lại quân phía Bắc bị đánh tan cũng chỉ miễn cưỡng được bảy mươi nghìn người.
Hai trăm bảy mươi nghìn quân đối đầu với đại quân gần năm trăm nghìn người của Đông Thần thực sự..."
Biện Phụng đánh thắng ba trận liên tiếp, nay đã thành tướng quân ngang hàng với Lữ Thứ.
Nghe vậy, hắn lên tiếng: "Sao tướng quân Lữ lại đề cao chí khí của người khác rồi dẹp đi oai phong bên mình thế? Có Bệ hạ ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ lấy ít thắng nhiều được!"
Lữ Thứ hoàn toàn không để hắn vào mắt: "Tiểu tướng quân Biện à, chiến trường không phải trò đùa, muốn lấy ít thắng nhiều phải xem thiên thời địa lợi nhân hoà.
Huống hồ, lương thảo của chúng ta có hạn, không thể dây dưa lâu đâu."
Sở dĩ họ thắng được Khách Thập Đa Lỗ trận này là nhờ Lương Diệp đánh bất ngờ làm rúng động lòng quân, còn giết con trai Khách Thập Đa Lỗ khiến đối phương bị chọc giận hẳn, dẫn tới rối đội hình trận đầu.
Vả lại xem điệu bộ của Khách Thập Đa Lỗ sẽ thấy ông ta vốn chẳng định giành lại thành Tử Nhạn, thay vào đó giống đang cố tình câu giờ hơn.
Khi nào Khách Thập Liên Tuyết và Ngu Phá Lỗ hội họp, khi ấy mới là giai đoạn then chốt.
"...! Nếu Đông Thần đánh từ quận Vĩnh Nguyên phía Đông Nam tới thì Tiêu soái sẽ không thể trích lực lượng qua chi viện khẩn cấp! Khách Thập Đa Lỗ, Khách Thập Liên Tuyết và Ngu Phá Lỗ giáp công ở cả cánh trước lẫn cánh sau, chúng ta lấy đâu ra cơ hội thắng?!" Lữ Thứ đấm cái ruỳnh xuống bàn: "Quan trọng nhất chính là lương thảo của chúng ta! Thằng chó Ngụy Vạn Lâm này tạo phản, đốt sạch lương thực của quân Đông Bắc! Cái thứ khốn nạn trời đánh! Khách Thập Đa Lỗ mà kéo dài thời gian thành công là chúng ta chết chắc."
Biện Phụng bị hắn chặn họng đến mặt đỏ tía tai, đành phải ghìm xuống sự phẫn nộ và hổ thẹn, nhìn về phía Lương Diệp.
Có lẽ tư thế giết địch oai hùng của Lương Diệp trên chiến trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn nên hắn gần như vô thức tin tưởng rằng Lương Diệp ắt sẽ có cách.
Trên thực tế, không riêng gì Biện Phụng, phần đông binh lính trong quân đội cũng tin tưởng chắc chắn rằng Lương Diệp có thể dẫn dắt bọn họ chiến thắng trận chiến khốc liệt này.
Lương Diệp quấn kiếm quanh hông, liếc qua Lữ Thứ sốt ruột sắp bốc lửa đến nơi: "Đêm nay tuyên chiến, ngươi làm chủ tướng, cắt được đầu của Khách Thập Đa Lỗ thì trẫm sẽ đề bạt ngươi làm phó soái."
Đôi mắt Lữ Thứ như được châm bùng lên ngọn lửa, hắn cất giọng vang dội: "Mạt tướng quyết không phụ sự gửi gắm của Bệ hạ!"
Lương Diệp cầm thanh kiếm lớn trên bàn, bước ra khỏi lều trại.
Biện Phụng nhắm mắt theo đuôi hắn: "Bệ hạ ơi, mạt tướng cũng muốn tham chiến!"
Với lại hễ mà thắng nữa là sẽ thành chuỗi thắng ba trận rồi.
Phải biết rằng Ngu Phá Lỗ mới đạt chuỗi thắng năm trận đã được tôn sùng là chiến thần đó!
Lương Diệp phát phiền với sự tiếp cận của Biện Phụng, xem hắn kiểu gì cũng chướng mắt, chỉ hờ hững nhìn sang: "Ngươi, đêm nay dẫn theo hai ngàn kỵ binh hạng nhẹ dắt ngựa đi dạo với trẫm."
"Dạ?" Biện Phụng hơi đờ ra.
Mãi đến khi bọn họ áp sát tại rìa núi và thấy được lều trại chứa lương thảo của đại bản doanh Lâu Phiền, Biện Phụng mới hiểu ý nghĩa của cụm "dắt ngựa đi dạo".
Máu nóng toàn thân phút chốc sục sôi vì kích động, ánh mắt hắn nhìn Lương Diệp như đàn em tìm được đại ca, kính nể nói: "Bệ hạ..."
Sau đó, dưới ánh nhìn rét căm của Lương Diệp, hắn gian nan ngậm miệng, có điều hai mắt lại tỏa sáng, hận không thể bứng Lương Diệp lên thờ cúng.
Lương Diệp nhấc một chân sút thẳng hắn xuống núi.
Vài nghìn kỵ binh hạng nhẹ lao nhanh xuống từ bốn phương tám hướng.
Đại bản doanh Lâu Phiền lập tức rối tung hết lên.
Giữa ánh lửa, Lương Diệp trông về phía Đại Đô.
Mặc dù đang ở trong hàng loạt tiếng chém giết, hắn vẫn không khỏi đắc chí.
Không biết Vương Điền có thuận lợi tìm được thánh chỉ hắn chôn tại nơi hẹn ước không nhỉ?
Vương Điền chắc chắn sẽ vui lắm trước sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của hắn.
——
"Vương Điền! Ngươi đang muốn tạo phản sao!?" Có người phẫn nộ lên tiếng.
"Tự tiện dẫn binh vào Đại Đô, phong tỏa cửa cung, không phải tạo phản thì là gì?!"
"Vương Điền! Uổng cho ngươi làm một bậc bề tôi! Quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi mà, ngươi đúng là tên nịnh thần lộng quyền!"
Khá nhiều quan viên lên án đầy căm phẫn, dù gì đây cũng không phải lần đầu Vương Điền lộng quyền.
Lần trước, khi Lương Diệp bị ám sát, người này đã tự chủ trương kiểm soát toàn bộ hoàng cung, tuy về sau liên tục có người buộc tội nhưng Lương Diệp luôn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn yêu chiều tin tưởng hắn, chức tước thì cứ thăng hạng dần dần, khiến không biết bao nhiêu người thầm ghen ghét đỏ mắt.
Mãi cho đến cuối năm ngoái, hắn ốm bệnh không ra ngoài, sự khó chịu lòng mọi người mới vơi bớt chút.
Nào ngờ đâu, Lương Diệp ngự giá thân chinh chưa bao lâu, người này đã xuất hiện công khai trong điện Nghị Sự một lần nữa.
Vương Điền mỉm cười nghe bọn họ lên án và giận dữ chửi mắng mình.
Đến tận khi điện Nghị Sự om sòm một lần nữa yên tĩnh lại, anh mới từ tốn cất lời: "Tạo phản mà dễ vậy thì với chiêu trò của một số đại nhân, chỉ sợ hiện giờ sớm đã ngồi trên long ỷ này."
"Vương Điền!"
"To gan..."
"Ăn nói ngông cuồng!"
"Thế nên mong các vị đại nhân hãy chờ chút, chớ sốt ruột." Vương Điền thình lình cất cao giọng, chụm tay áo đứng bễ nghễ trên cao nhìn xuống mọi người.
Trước đủ loại ánh nhìn ngờ vực, anh nở nụ cười lạnh lùng u ám: "Chi bằng nghe xong ý chỉ của Bệ hạ rồi hãy đến chụp mũ cho Vương mỗ đây."
Thánh chỉ được mở ra từ từ, giọng Vân Phúc vang lên rõ mồn một trong đại điện.
Vẻ mặt của mọi người dần chuyển từ phẫn nộ thành khó hiểu.
"Sáng suốt thấu tỏ, dốc lòng tận tụy..."
Toàn mấy lời khách sáo, Hoàng đế ngợi khen người ta theo lẽ thường mà thôi.
Mặc dù mọi người không hợp nhau với Vương Điền nhưng cũng miễn cưỡng tán thành.
Trí óc của họ Vương này quả thực thông minh, phong cách làm việc thì quá là liều mạng.
"Đôn hậu khiêm nhường...!Nhu mì hiền thục..."
Mọi người nhìn loạt binh lính mặc giáp cầm đao đứng xung quanh, thầm nghĩ: Mẹ nó chứ liên quan cái khỉ gió gì đến Vương Điền đâu?! Với lại đừng tưởng bọn họ nghe không hiểu mấy từ thường được sử dụng lúc phong phi tần lẫn trong đó nhé!!
Đằng trước là một loạt từ ngữ văn thơ trau chuốt mỹ miều, hận không thể tâng bốc người ta tới tận trời.
Ngay khi Vương Điền sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng Vân Phúc đọc khô cả miệng lưỡi cũng đến được trọng tâm: "...!Lòng trẫm được an ủi rất nhiều, cất nhắc riêng phong Vương Điền làm Đan Dương vương...!Ban sách ban báu*, toàn bộ lắng nghe...!Trẫm chinh chiến bên ngoài, Thái tử còn nhỏ tuổi, vì vậy đặc biệt cho phép Đan Dương vương thay mặt đảm nhiệm quyền giám quốc, được quyết định xử lý mọi công việc trong triều đình.
Khâm thử!"
*Sách (册) = Sách văn tuyên đọc khi cử hành nghi thức phong tước vị.
Báu (宝) = Sách báu (Sách chứa chữ vàng, báu vật là con dấu) được trao khi phong tước hiệu để tăng tính ngợi khen.
Vừa dứt lời, cả đại điện rơi vào yên lặng.
Chính Vương Điền cũng hơi sửng sốt.
Thằng oắt Lương Diệp này thề thốt nói chỗ "đính ước" gì đấy làm ban đầu anh cứ tưởng là điện phụ - nơi bọn họ "động phòng", kết quả chẳng tìm ra một mảnh giấy nào.
Vương Điền