"Cánh tay?" Vương Điền nhắc lại theo phản xạ, sau đó thản nhiên đáp: "Bữa trước sơ ý va quệt."
Mặc dù Lương Diệp nằm lòng chuyện xảy ra ở Đại Đô nhưng mọi tin tức đều qua tay Vương Điền trước khi rời cung, thành thử anh đã sàng lọc một số chuyện râu ria.
Chẳng hạn như việc anh ăn một dao này.
Lâu rồi không gặp, hai người hứng chí tựa rơm bén lửa, chưa kịp cởi cả quần áo.
Có lẽ Lương Diệp đã không chú ý đến.
"Để trẫm xem." Lương Diệp muốn xắn tay áo anh lên, lại bị Vương Điền hất bay tay.
"Có gì đẹp đâu." Vương Điền cười.
Thực ra anh không sợ Lương Diệp lo lắng, bởi khả năng Lương Diệp sẽ chẳng đặt một vết thương nhỏ nhoi vào mắt.
Nguyên nhân chủ yếu là vì thằng oắt này cố chấp lạ thường với đủ loại vết thương xuất hiện trên cơ thể anh, hắn mà thấy là không cắn thì gặm, kiểu gì cũng phải chồng vết thương lên vết thương mới dễ chịu.
Anh lười tự rước khổ vào thân.
Vương Điền quay lưng cất bước ra ngoài, bỗng nghe một tiếng rào đằng sau, ngoảnh lại thì thấy Lương Diệp đã trần truồng nhoài ra khỏi suối nước nóng.
Anh ê răng đến "Shh" một tiếng: "Ngươi không thể biết ý biết tứ chút sao?"
"Có chỗ nào của trẫm mà ngươi chưa thấy đâu?" Lương Diệp hành động cực nhanh, còn rất mạnh bạo, vén thẳng tay áo anh lên.
Nhìn thấy vết sẹo tím bầm, vẻ mặt tươi cười sóng sánh bỗng chốc sa sầm.
Vương Điền sợ hắn gặm, bèn rút mạnh tay về, thế nhưng cánh tay chẳng mảy may nhúc nhích.
Anh cảnh giác nhìn hắn chằm chằm: "Bôi thuốc mỡ khử sẹo thêm mấy hôm nữa là sẽ không nhìn ra."
"Độc?" Lòng bàn tay ướt sũng của Lương Diệp nhấn lên vết sẹo có phần dữ tợn, giọng nói rét lạnh khiến da đầu người ta tê dại.
"Chút xíu, sắp sạch hết rồi." Vương Điền nhíu mày nói: "Mau mặc đồ vào đi, còn ra thể thống gì nữa."
Lương Diệp liếc anh với ánh nhìn u ám, chẳng thèm lau khô người, túm luôn bộ đồ mặc vào.
Vương Điền "Chậc" một tiếng.
Quá là bất cần đời rồi.
Bầu trời bên ngoài hửng sáng.
Quần nhau cả đêm, Vương Điền buồn ngủ ríu cả mắt, giục hắn nhanh chóng quay về nơi đóng quân.
Lương Diệp lấy áo choàng dày bọc anh lại, đội thêm mũ áo choàng giúp anh rồi mới cho anh lên ngựa, mình thì ngồi ra sau Vương Điền, vòng một cánh tay siết chặt eo anh, để anh dựa sát vào lòng mình, cưỡi ngựa bước chậm về nơi đóng quân.
"Sao lại bị thương?" Lương Diệp kề mặt anh, cất giọng u ám: "Trẫm ủy quyền cho ngươi không phải để ngươi gạt trẫm.
Vương Điền, tốt nhất ngươi đừng chọc trẫm khó chịu."
Vương Điền ghét bị đe dọa.
Nếu đối tượng là người khác thì anh có thể ngó lơ, song với Lương Diệp, anh lại thường khó nén nổi, thiếu kiên nhẫn nói: "Chứ không lẽ ta viết thư kể cho ngươi cả chuyện chuột đào mấy cái hang trong cung? Ta mà thèm thuồng cái quyền hạn nát này của ngươi chắc!"
"Trong cung nuôi nhiều mèo béo tốt vậy, lấy đâu ra chuột." Lương Diệp tì cằm lên vai anh: "Ngươi không nói trẫm cũng điều tra được."
"Có người muốn giết Đàm Diệc Sương, nàng bôi độc lên dao găm định tự sát.
Sung Hằng cứu nàng, suýt nữa nàng đã ra tay với Sung Hằng." Vương Điền khẽ nhíu mày, không muốn đề cập vấn đề đó cho lắm.
Quả nhiên, Lương Diệp đằng sau rơi vào yên lặng một lát, mới vươn tay nắn bóp cánh tay anh: "Vì sao không giết nàng?"
Đàm Diệc Sương còn sống.
"Việc nhà của ngươi, vẫn nên chờ ngươi về cung xử lý thì hơn." Vương Điền hờ hững nói: "Ta không thích bao đồng làm thay."
Lương Diệp thân thiết vùi mặt vào chiếc mũ áo choàng mềm mại của anh, dằn suy nghĩ muốn kéo lớp vải ấy xuống, nói khẽ: "Ngươi bao đồng làm thay chưa đủ nhiều sao? Trẫm ở quận Ninh Minh cũng nghe được uy danh của ngươi, Nhiếp Chính Vương một tay che trời tại Bắc Lương à."
Vương Điền bật cười lạnh lùng: "Muốn tính sổ với ta? Được, vậy chúng ta phải tính toán cho cẩn thận."
"Trẫm chỉ đang hỏi về vết thương của ngươi." Lương Diệp tóm lấy cánh tay anh, lạnh lùng nói: "Chỉ nhìn màu sắc thôi là đủ biết độc mạnh cỡ nào.
Ngươi tự tiện chặn tin, có chết thì mấy ngày sau trẫm cũng mới hay tin."
"Vừa đúng dịp, chẳng phải ngươi sớm đã quyết định sẽ tổ chức lễ tang rầm rộ cho ta sao?" Vương Điền cong môi cười nói.
Hơi thở của Lương Diệp bỗng chùng xuống: "Đúng là trẫm đã chiều ngươi đến mức không biết trời cao đất dày rồi."
Hắn nắm chặt chỗ bị thương khiến cánh tay Vương Điền đau nhói.
Lương Diệp thình lình dừng cương xuống ngựa, khiêng anh tiến thẳng về phía trước.
Vương Điền bất ngờ bị bờ vai hắn làm cho cộm đau: "Lương Tử Dục! Ngươi tự dưng lại lên cơn điên gì thế?! Ta có chết mẹ nó đâu!?"
"Suýt nữa ngươi đã chết rồi." Dường như Lương Diệp sực nhớ anh không thích bị khiêng, bèn thả anh xuống, dứt khoát kéo anh đi lên trước, khẽ nhếch môi: "Trẫm biết ngươi ghét bị trẫm nhốt tại Đại Đô, cũng chẳng đoái hoài tính mạng của mình.
Ngươi nói với Kỳ Minh rằng không thích ở lại chốn tồi tàn này.
Vương Điền à, ngươi muốn đi đâu?"
Vương Điền thầm mắng một tiếng.
Biết ngay hắn cử người theo dõi mình sát sao mà.
Lương Diệp kéo anh đi về phía trước không biết bao lâu, cuối cùng cũng tìm được một cái cây.
Vương Điền cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi định làm gì?"
"Trẫm nghĩ hoài nghĩ mãi mà vẫn không yên tâm." Lương Diệp đè trói anh lên thân cây, cười hôn khóe môi anh: "Chơi sâu mẹ sâu con rồi, lần này trẫm sẽ cấy sâu tình cho ngươi.
Chỉ đau đúng một lần thôi.
Vốn dĩ ngươi cũng đã yêu trẫm bất chấp tính mạng, chi bằng cứ sống thật tốt vì trẫm đi."
Đoạn, hắn nhíu mày, đưa tay vuốt ve gương mặt Vương Điền, lẩm bẩm: "Còn vâng lời được chút."
"Tốt nhất ngươi hãy nghĩ cho kỹ, Lương Diệp." Với vẻ mặt vô cảm, Vương Điền nhìn hắn đăm đăm.
Lương Diệp vuốt ve vết thương đã đóng vảy trên cánh tay anh, lưỡi dao lá liễu sắc bén cắt mở da thịt vừa khép lại, cơn đau lâm râm khiến Vương Điền nhíu mày.
Sự phẫn nộ tới đỉnh điểm trái lại khiến anh bình tĩnh hơn, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Diệp gườm gườm.
"Cấy từ chỗ này vào được chứ?" Lương Diệp cười hỏi anh.
Hắn áp đôi môi ấm áp lên vết thương, sau đó ngẩng đầu, cười vừa tà ác, vừa lạnh nhạt: "Kể từ nay, trong đôi mắt và trái tim ngươi sẽ chỉ còn mình trẫm, xác thân cũng bên trẫm chẳng rời.
Trẫm bảo ngươi sống, ngươi ắt không dám chết, thấy sao?"
Vương Điền im lặng một lát, chợt cười: "Được thôi, cấy vào đi."
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay anh của Lương Diệp bỗng căng cứng, ánh mắt dò xét dừng tại khuôn mặt anh: "Thật ư?"
"Thật." Vương Điền khẽ nhếch môi: "Cấy vào thì ta sẽ là của ngươi, bây giờ ta cũng không yêu ngươi."
Mặt mày Lương Diệp bỗng chốc sa sầm, tay vô thức siết mạnh hơn, máu chảy dọc từ vết thương ra càng nhiều thêm.
Toàn bộ cánh tay Vương Điền tê dại.
"Không yêu ta?" Lương