Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Vương Điền bảo hắn trả lại cỏ thi, Lương Diệp hơi tiếc nuối vì đề cử thất bại, gọi Hạng Mộng một tiếng rồi ném nhánh cỏ thi cho nàng, đoạn quay mặt nói với Vương Điền: "Trẫm sẽ vẽ cho ngươi một lá bùa."
"Ngươi biết vẽ?" Vương Điền hơi ngạc nhiên.
Dù biết Lương Diệp có sư phụ là đạo sĩ nhưng ngoài ba đồng xu kia thì anh chưa thấy hắn chưa thể hiện kỹ năng nào khác, đôi khi còn tuân theo chủ nghĩa duy vật hơn cả một người hiện đại là anh đây.
"Trẫm biết mà." Lương Diệp khua múa vài bận trên không trung, sau đó chặp hai ngón tay, ấn hờ lên ấn đường mình, nói một cách thần bí: "Xong rồi."
Vương Điền nhìn hắn múa may loạn xạ: "Bùa gì vậy?"
Lương Diệp đáp với giọng gian tà: "Bùa chỉ cho yêu một mình Lương Diệp."
"Phì..." Vương Điền không nhịn nổi, phụt cười.
Lương Diệp ngắm anh chăm chú hồi lâu, sau đó cũng bất giác vui vẻ theo.
Hai người ngồi trên lưng ngựa dựa sát bên nhau, chầm chậm tiến về phía trước, đến tiếng cười cũng gần như đồng bộ.
Các ám vệ theo sau lẳng lặng kéo giãn khoảng cách với họ thêm chút.
Tuy không dám nghe nội dung cuộc trò chuyện của chủ tử và Vương gia nhưng họ luôn có cảm giác mình là người thừa.
Chủ tử họ chưa từng cười sảng khoái đến vậy, quả thực giống hệt người thường.
Hạng Mộng thúc ngựa đi trước thở dài sâu lắng.
Hình như đầu óc sư thúc nhỏ càng ngày càng có vấn đề rồi.
Dạo gần đây, Vương Điền ở ngoài Đại Đô không phải thấy cảnh máu me tung tóe thì cũng chứng kiến dân chúng lưu lạc khắp nơi.
Thành thử vừa cưỡi ngựa vào thành, nhìn kinh đô náo nhiệt phồn vinh trước mắt, anh có cảm giác như đã qua mấy đời.
Không biết vương tôn công tử nhà ai rời thành lúc sáng sớm tinh mơ trên chiếc xe tám ngựa kéo.
Yên ngựa bằng bạc, bàn đạp bằng ngọc, tua rua bằng vàng.
Xe đầy lụa lăng, hương thơm rợp đường.
Đội ngũ cả trăm tôi tớ theo hầu, ai nấy đều áo gấm lụa là, kiêu căng ngạo mạn.
Những chủ sạp hàng rong chưa kịp nhường đường đều bị ăn vài roi, hàng mình chuẩn bị đến hơn nửa đêm, chưa kịp bán đã rơi vãi đầy đất, giận mà chẳng dám nói gì, đành quỳ gối ven đường, vừa nhặt vừa gạt nước mắt, tiếp đó được thả bạc vụn đầy đầu.
Đoàn người đều đã hóa trang, hòa mình vào đám đông nhường đường cho vị "quý nhân" này.
"Bẩm, đây là công tử nhỏ nhà họ Phùng rời thành đi thắp hương cầu phúc ạ." Ám vệ bên cạnh nói nhỏ.
Ánh mắt Lương Diệp lạnh lùng, hắn cười nhận xét: "Khung cảnh rầm rộ thật."
Hạng Mộng hờ hững nói: "Hắn không cầu được."
Nói rồi tới giúp người bán hàng rong nhặt rau dưa hoa màu vương vãi đầy đất, khi về còn cầm theo một túi vải.
Nàng đưa cho Vương Điền một chiếc bánh hấp: "Ăn nhé?"
Vương Điền nhận lấy, phủi bụi bám vào vỏ bánh rồi điềm nhiên cắn một miếng.
Nhân đậu nhuyễn bên trong vẫn ngọt ngào.
Hạng Mộng đưa tiếp cho Lương Diệp một chiếc bánh, bản thân thì ngậm nửa chiếc, treo túi bánh tại yên ngựa: "Thứ đồ chơi gì đây."
Dường như nàng đã quen rồi.
Lương Diệp ăn được nửa chừng thì nhìn sang chiếc bánh trong tay Vương Điền.
Vương Điền đưa nó tới bên miệng hắn: "Nhân đậu nhuyễn."
Lương Diệp cúi đầu cắn một miếng bánh của anh, sau đấy đưa bánh của mình cho anh: "Thịt."
Vương Điền cắn một miếng bánh nhân thịt.
Hai người đều thấy chiếc của đối phương ngon hơn nên vui vẻ đổi cho nhau.
Hạng Mộng ở cạnh thực sự không nỡ xem tiếp, hắng giọng nói: "Mau đi thôi."
Vương Điền nhai bánh nhân thịt, quay mặt nhìn xe ngựa lộng lẫy với đội ngũ mênh mông cuồn cuộn kia, lẩm bẩm: "Nhiều tiền thật."
Vừa nãy nam hầu kia vung bạc một lần đã đủ cho gia đình bình thường có ăn hơn nửa năm.
"Nhiều tiền tốt mà." Lương Diệp cắn khợp xuống chiếc bánh, bị ngọt đến híp mắt.
**
Một canh giờ sau, Vương Điền nhìn biển hiệu quen thuộc, ngẩn ra: "Phủ tướng quân?"
"Phủ cũ của Biện Như Phong, chẳng phải ngươi từng tới rồi sao?" Không biết Lương Diệp mò được từ đâu ra một sợi dây thép, đi mở khóa.
Người xung quanh vậy mà chẳng nhận thấy vấn đề sai khác ở đâu, theo hắn vào nhà hết sức tự nhiên.
"...!Từng tới thì đúng là từng tới thật." Vương Điền giao dây cương cho ám vệ, nói khẽ: "Ngươi vào lộ liễu thế là sợ Biện Thương không chú ý đến sao?"
"Tòa nhà này là của Vương Bị." Lương Diệp nghiêm túc nói: "Kệ cho ông ta tra."
Vương Điền đờ đẫn hồi lâu mới nhớ "Vương Bị" là tên giả Lương Diệp đặt cho mình, còn hắn thì lấy tên Vương Lang*.
Anh bật cười: "Bất cần đời thật đấy."
*Flashback chương 46
Lương Diệp dẫn theo ám vệ, tổng cộng chỉ có mười người.
Vào thành được một thời gian ngắn, ám vệ đã tản ra khắp nơi thăm dò tin tức.
Hạng Mộng vào phủ tướng quân rồi thì đóng cửa ở trong phòng luôn không ra, thần bí thật sự.
"Vị chủ am này đến vì lý do gì?" Hiển nhiên, Vương Điền không tin lời Hạng Mộng.
"Chắc sư phụ bảo cô ấy tới." Lương Diệp bôi keo lên mặt nạ cho anh, ngồi tựa vào bàn trang điểm, ngắm nghía anh một lượt: "Ồ, được đấy."
Vương Điền nhìn khuôn mặt lạ lẫm trong gương và bộ áo gấm mình đang mặc, tiếp theo nhìn sang Lương Diệp đã cắm quạt xếp bên hông mình, nom rất đỏm dáng.
Anh hỏi: "Đi đâu vậy?"
Lương Diệp chọn một chiếc trâm ngọc gài vào tóc anh, thổi một hơi ngả ngớn tới tai anh, sóng mắt nhộn nhạo: "Lầu hoa."
"Ừ...!hử?!" Vương Điền đang vuốt ve lớp vải mềm mại ở vạt áo hắn, nghe vậy thì ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng: "Đi đâu?"
"Lầu hoa." Lương Diệp ngoan ngoãn nhắc lại.
Vương Điền "shh" một tiếng, híp mắt nói: "Biện Thương đã hơn sáu mươi mà vẫn dạo lầu hoa?"
Mặc dù Biện Thương chẳng phải hạng tốt lành gì nhưng anh vẫn khó lòng tưởng tượng nổi cảnh đối phương vác theo khuôn mặt liêm khiết chính trực ấy đi cặp kè với gái điếm.
"Nhắc đến thằng già đấy làm gì, mất