Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Lương Diệp nhìn xuống đủ kiểu quan lại đang quỳ đầy đất, nhếch môi cười, nét mặt hơi uể oải: "Bình thân."
Đằng sau Biện Thương chính là đám phản thần đầu quân cho ông ta, giờ đây ai nấy đều sợ sệt ra mặt. Lương Diệp đã để lại nỗi ám ảnh quá lớn trong lòng họ. Chỉ nhìn nụ cười của tên điên này thôi cũng lạnh toát sống lưng, tựa hồ cái chết gần ngay gang tấc.
"Với tình hình hiện nay, dù Bệ hạ ngài ra mặt thì cũng không thay đổi được nữa rồi." Biện Thương đứng trên thềm ngọc nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
"Biện đại nhân chừa ra trống chỗ này chẳng phải để trẫm tới ngồi sao?" Lương Diệp biếng nhác gác tay chống đầu, cười giả lả nhìn ông ta: "Nhân dịp hôm nay các quan tề tựu đông đủ, vừa hay chúng ta cùng nghe xem Biện đại nhân minh oan thế nào."
"Minh oan?" Biện Thương như nghe thấy điều gì buồn cười lắm, bình tĩnh nhìn Lương Diệp đang ngồi trên long ỷ: "Lương Tông vì một câu vận xấu mà gọi con trai và con gái ta vào cung, nhìn cảnh chúng bị thiêu sống, còn gặm thịt chúng như loài súc vật. Phu nhân ta bị người của lão siết cổ đến chết... Ta quỳ trước cửa đại điện minh oan, Lương Tông hỏi ta oan nỗi gì."
Đại điện lập tức bùng nổ.
"Vua muốn bề tôi chết, bề tôi buộc phải chết, lấy đâu ra oan với uổng." Biện Thương hờ hững nói: "Trong mắt các ngươi, đó là lẽ đương nhiên. Bệ hạ à, mối thù ngập trời của ta sớm đã tan thành mây khói theo cái chết của Lương Tông. Với quyền lực như thế, dẫu ta không cam lòng tới cỡ nào thì vợ con ta cũng chẳng thể quay về."
"Vậy hiện giờ ngươi đang làm gì?" Lương Diệp dường như chẳng hề nôn nóng, cứ như đang trò chuyện trong một buổi chầu bình thường: "Học theo trẫm, chém người chơi cho đỡ buồn?"
Vừa dứt lời, cả phản thần lẫn trung thần đều bất giác cúi đầu thấp hơn.
Mặc dù Bệ hạ xuất hiện kịp thời như vị cứu tinh... nhưng họ cứ có cảm giác ngài ấy mà hứng lên thì còn đáng sợ hơn cả Biện Thương.
Biện Thương ngẩng đầu nhìn hắn: "Lương Tông nói đấy là số mệnh, thế nhưng ta lại càng muốn chứng minh với người đời rằng số mệnh hay điềm gở gì cũng chỉ là cái cớ kẻ nắm quyền sinh sát lấy ra để bắt nạt ai nhỏ yếu."
"Thế giờ ngươi khác gì Huệ Hiến Đế đâu?!" Có đại thần bực tức phản bác.
"Cũng không khác gì. Ta là người cầm quyền, nắm giữ tính mạng của mọi người trong tay. Ta muốn các ngươi chết thì các ngươi ắt không thể sống, bao gồm cả Lương Diệp nhà ngươi." Mặt mày Biện Thương vô cảm: "Cái chết của Lương Tông, Lương Hoa và Vương Húc Toại; sự binh biến của nhà họ Đàm; vụ việc Ngụy Vạn Lâm phản quốc, khiến một trăm nghìn quân phía Bắc bị chôn giết; hay thậm chí việc Đông Thần tuyên chiến cũng là do ta thuyết phục Thân Nguyệt Lệ, khơi mào chiến tranh. Ta chính là người đã gây ra tất cả."
"Biện Thương!" Thôi Vận nhìn ông ta trừng trừng với ánh mắt vừa ngỡ ngàng, vừa phẫn nộ, lạnh lùng tra hỏi: "Tại sao ông phải làm vậy?!"
"Lấy việc chứng kiến con quái vật khổng lồ Bắc Lương này sụp đổ từng chút làm niềm vui cho riêng mình thôi." Biện Thương cười nói: "Thôi đại nhân à, ông vì nước vì dân, ta làm đủ điều ác, chẳng qua cũng chỉ để không hổ thẹn với lương tâm thôi."
"Quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!" Yến Trạch nhíu mày nói: "Không đáng trách khi con người có lòng riêng, thế nhưng ngươi không nên kéo nhiều người vô tội như vậy vào lót đường cho hận thù của ngươi! Bệ hạ sáng suốt, sao có thể không sửa lại án sai cho ngươi?"
"Sửa án sai gì?" Biện Thương cười tự giễu: "Lương Tông mê tín, tin vào tà đạo, nghe lời xằng bậy, nhận định phu nhân ta là người mang điềm gở, con cái ta chính là thuốc tốt cứu mạng lão. Lão đã nói có thì há lại đáp không được?"
Biện Thương giơ tay, các binh lính ẩn mình trong bóng tối đồng loạt ra mặt, vô số lưỡi đao ngọn kiếm nhất tề nhắm thẳng vào thần tử trong triều và Lương Diệp trên long ỷ.
"Biện Thương! Ngươi đang tạo phản đấy!" Có người quát lớn: "Ngươi có giết Bệ hạ cũng không ngồi lên nổi ngôi vị đó một cách đàng hoàng được đâu!"
Biện Thương nói: "Hình như đại nhân hiểu lầm rồi. Ta không muốn làm chức Hoàng đế này và cũng chẳng cần. Ta chỉ cần các người chết hết là được."
Người ngồi trên long ỷ bật cười khinh thường: "Ngươi cũng chỉ có chút tài cán này thôi."
"Bệ hạ nghĩ mình rời khỏi điện Nghị Sự được sao?" Biện Thương nhìn về phía Lương Diệp đang ung dung quá đà.
"Sao phải rời khỏi? Ngươi nên rời khỏi là ngươi mới đúng." Lương Diệp khẽ mỉm cười.
Bức tường cao quanh điện Nghị Sự sáng ngời ánh đuốc bỗng rung uỳnh uỳnh, mở ra bốn phía, lộ cơ quan lành lạnh bên trong. Vô số mũi tên nhọn lao ra vùn vụt, thoáng cái xuyên thủng trái tim của quân phản loạn. Tiếng đao kiếm va chạm vừa chói tai, vừa sắc lẹm.
Dưới trời mưa to sấm chớp đùng đoàng, tại cửa cung cao vời vợi khắp nơi ầm ầm vang tiếng, xe chiến khổng lồ đâm cho cánh cổng chia năm xẻ bảy. Thân binh của Đế vương vận giáp đen ùa tới ồ ạt như dòng nước tràn qua đê vỡ, lao vào chém giết phản quân bắt tay với thế gia. Máu nhuộm đỏ tường cung.
Đằng Tây Đại Đô, quân phía Tây chờ lệnh đã lâu hội hợp với quân phía Bắc bất ngờ xuất hiện. Lữ Thứ giơ cao hổ phù của Đế vương và thánh chỉ, hét lớn: "Thánh chỉ Bệ hạ đích thân viết ở tại đây! Quân phía Tây chia ra canh gác ở các quận. Gặp ai vi phạm, giết chết không luận tội!"
Đằng sau hắn là mấy trăm nghìn quân phía Bắc vũ trang bị đủ đầy. Bọn họ vừa tắm máu từ sa trường về, khí thế chết chóc đương hừng hực. Từng tiếng gào rống vọng tới từ bốn phương tám hướng tựa hổ gầm, đe dọa đối thủ đang chộn rộn. Binh khí trong tay lập lòe ánh sáng rét lạnh trong màn mưa.
Tiếng vó ngựa rầm rập và âm thanh chém giết trong mưa vang khắp tại mười sáu cổng thành Đông – Tây – Nam – Bắc của Đại Đô. Lá cờ treo cao đã đổi màu sắc khác. Cờ chiến đen tuyền thêu chữ "Lương" với rồng vàng quấn quanh thế chỗ cờ xí rườm rà sang quý của thế gia. Trong thời gian ngắn, các thế gia lớn tại Đại Đô đã rối tung lên giữa hàng loạt tiếng gươm giáo va chạm. Các bá tánh hoảng loạn khi nghe tiếng vó ngựa binh đao, vội vàng đóng cửa kín mít, có người thậm chí còn quỳ xuống trước bàn thờ Phật chân thành cầu nguyện, chỉ mong chiến tranh không nổ ra, đau khổ cầu xin sự bình an.
Tiêu Viêm cầm đao đứng trên tường thành, đường nhìn quét qua Đại Đô binh mã loạn lạc, dừng tại Hoàng cung khổng lồ tăm tối kia.
Trên núi Thập Tải, Lương Hoàn nỗ lực kiễng chân, muốn thấy rõ ánh lửa nhỏ thấp thoáng hắt lên từ Đại Đô xa xa. Long Tương bế bé đặt lên vai mình. Bách Lý Thừa An đứng cạnh nhìn về phía Đại Đô nhòe bóng trong màn mưa nặng hạt, vẻ mặt nặng trĩu.
Hứa Tu Đức đang bận bù đầu tại quận An Hán biến sắc khi nhận được thư từ Đại Đô, vòng bụng vốn đã thon lại ốm nhom thêm, mặt ủ mày chau nôn nóng đi qua đi lại. Tương tự với ông ta, các quận lớn nhạy tin tức đều chìm trong lo sợ, ngờ vực hoặc bồn chồn.
Bệ hạ thắng thì dĩ nhiên rất đáng vui mừng... nhưng nếu Bệ hạ thua, e rằng Bắc Lương sẽ đổi thay hoàn toàn.
Vùng đất chồng chất vết thương này không thể chịu đựng thêm bất cứ sự tấn công nào nữa. Tường cao và xà nhà vẫn gắng gồng đỡ lấy lầu cao lung lay sắp sập chẳng qua là nhờ Lương Diệp lấy thân phận đế vương gian nan chèo chống mà thôi. Một khi Lương Diệp chết, Bắc Lương sẽ chính thức sụp đổ, không thể tránh nổi khỏi kết cục thường thấy là diệt vong.
Ánh nắng cuối cùng cũng le lói tại trời đêm đen mưa tầm tã, chào đón buổi sớm u ám. Trong điện Nghị Sự, Biện Thương và Lương Diệp một đứng một ngồi, đấu mắt với nhau. Dẫu máu đã chảy thành sống cả trong lẫn ngoài điện, họ vẫn như hai phe cầm cờ, quyết đánh giết đến cùng để rõ thắng bại.
Các quan tụ họp, chờ đợi thời khắc công bố số