Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Khoảnh khắc trông thấy Vương Điền, đôi mắt Lương Diệp sáng rỡ bằng tốc độ mắt thường thấy được. Ngay sau đó, anh bị hắn đâm sầm cho lảo đảo vài bước, vô thức vươn tay giữ chặt eo Lương Diệp.
"Vương Điền!" Lương Diệp ôm chặt như muốn siết nát anh, giọng vẫn còn run run: "Vương Điền."
Vương Điền cũng chẳng hề nhẹ nhàng hơn hắn. Anh vuốt mạnh sống lưng Lương Diệp, ôm người ấy vào lòng, tham lam hít vào mùi hương thuộc về riêng Lương Diệp: "Ta đây, đừng sợ."
Có vẻ Lương Diệp đang sợ lắm, cơ thể run bần bật, cũng có thể là Vương Điền đang run. Anh thương yêu giữ lấy mặt Lương Diệp, dứt khoát hôn lên, sau đó nhận được sự đáp lại nhiệt tình quá đỗi.
Thấy áo sơ mi của Vương Điền sắp bị lột ra đến nơi, ánh mắt của các bác sĩ và y tá trong phòng dần chấn động, không biết vì nụ hôn kích thích của hai người giống nhau như đúc hay vì bọn họ không coi ai ra gì, lửa gần rơm sắp sửa làm chuyện còn kích thích hơn. Quý bà Chung Thiên Nhạn đang trong cơn khiếp sợ bên cạnh ho mạnh một tiếng: "Vương Điền!"
Vương Điền chưa đã ghiền, cắn mạnh khóe môi Lương Diệp, tiếp theo mới ngẩng đầu nhìn quanh một lượt đầy miễn cưỡng, mỉm cười lịch thiệp nói: "Xin lỗi, có chút chuyện gia đình cần nói riêng, mong mọi người hãy tạm tránh mặt giúp."
Tiếng chim xoen xoét được thốt ra từ miệng Vương Điền khiến giọng anh trở nên hơi trầm khàn. Lương Diệp liếm láp vết thương nhỏ trên khóe môi, nhìn Vương Điền đăm đăm.
Vương Điền tóc ngắn với mùi hương lạ lẫm trên người, tuy hơi khó ngửi nhưng vì nó ở trên người Vương Điền nên cũng tạm chấp nhận được.
Bộ đồ kiểu dáng kỳ quặc đặt trên người hắn (Vương Điền) lại đẹp đẽ lạ thường. Chất vải mềm mỏng kề sát da thịt, thấp thoáng chút dáng hình đằng trong. Hắn chỉ cần áp tay lên là sẽ cảm nhận được rõ độ ấm cơ thể Vương Điền. Quần cũng rất lạ, trông hơi khó cởi, tuy nhiên cặp đùi của Vương Điền vừa dài vừa thẳng, dáng mông cũng được phác họa tuyệt đẹp...
Vương Điền mỉm cười nắm lấy bàn tay đang sờ vào dây thắt lưng mình của Lương Diệp. Đợi đoàn bác sĩ y tá kia ra ngoài rồi, anh mới dắt tay người ấy đi đến trước mặt Chung Thiên Nhạn đang nhìn họ với vẻ mặt quái lạ.
"Mẹ sinh đôi à?" Chung Thiên Nhạn thể hiện ánh nhìn nghi ngờ cuộc đời, lại nhanh chóng phủ nhận: "Không thể nào, mẹ tỉnh táo suốt quá trình sinh con, cha con cũng trông chừng bên cạnh."
Vương Điền đang định cất lời, Chung Thiên Nhạn đã híp mắt tiến đến trước mặt Lương Diệp, vươn tay sờ mặt hắn. Tuy bản năng thôi thúc Lương Diệp tránh đi nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn để bà bẹo vài phát.
"Không giống phẫu thuật thẩm mỹ." Ánh mắt Chung Thiên Nhạn ngờ vực: "Vết bớt trên mông cũng giống nhau như đúc, kiểm tra tổng quát nhóm máu, vân tay không thấy vấn đề gì luôn..."
Bà tiếp tục qua bẹo mặt Vương Điền: "Ánh mắt này cũng không giống hàng giả."
"Chuyện này kể ra thì rất dài mẹ à, con có thể từ từ giải thích với mẹ." Vương Điền nắm lấy tay bà, thở dài.
Chung Thiên Nhàn tiếp tục nhìn thoáng qua Lương Diệp mặt mày vô tội. Xác nhận xong ai mới là Vương Điền, ánh mắt nhìn anh của bà lập tức đong đầy niềm riêng khó nói: "Vương Tiểu Điền à, con biết công nghệ nhân bản vô tính hiện nay chưa đủ hoàn thiện mà. Con làm vậy, dù là với con hay với cậu ấy cũng đều vô trách nhiệm cực kỳ."
Lương Diệp nghe hiểu bập bõm, hùa theo: "Đúng vậy, hắn vô trách nhiệm với ta cực kỳ."
"Không phải nhân bản vô tính." Vương Điền đau đầu nói: "Sao con lại đi nhân bản vô tính bản thân."
Chung Thiên Nhạn nhìn anh với ánh mắt đầy khó tin: "Mẹ là mẹ con, mẹ thừa biết trên đời này không có chuyện gì là con không dám làm. Con cho rằng cha mẹ không biết về mấy công ty khoa học công nghệ sinh học con đầu tư vào ở nước ngoài chắc?"
"Không phải thật mà mẹ." Vương Điền thở dài, nắm tay Lương Diệp nói: "Mẹ ơi, hắn tên Lương Diệp, là người yêu của con."
"Thằng bé thì biết cái gì chứ?" Chung Thiên Nhạn kéo thẳng Lương Diệp tới chỗ mình: "Nó còn chẳng hiểu ngoại ngữ, nhìn đâu cũng lạ, ban nãy còn định ôm mẹ nhảy xuống từ tầng tám. Chẳng biết con đã dạy cho nó mấy cái tư tưởng lộn xà lộn xộn gì nữa!"
"..." Vương Điền giơ tay ra hiệu cho bà bình tĩnh: "Mẹ à, mẹ tạm hãy bình tĩnh chút. Con thừa nhận trước đây mình đã làm rất nhiều chuyện... mà cha mẹ khó chấp nhận nổi. Nhưng mà con đã hứa với mẹ và cha rằng sẽ làm một người bình thường rồi. Mẹ tin con đi, được không? Trả hắn lại cho con đã."
Chung Thiên Nhạn híp mắt: "Trả cho con?"
Vương Điền hơi đờ mặt. Phát hiện mình lỡ lời, anh bình tĩnh bổ sung: "Đầu tiên, con tôn trọng tuyệt đối suy nghĩ và tính cách riêng của hắn, đồng thời không có bất kỳ hành vi ép buộc cùng ham muốn kiểm soát nào vượt phạm trù người yêu với hắn, lại càng không có bất cứ hành vi nào làm tổn thương hắn..."
Lương Diệp hào hứng quan sát cách tương tác giữa Chung Thiên Nhạn và Vương Điền. Hắn nghe Vương Điền tuôn ra một đống từ ngữ lạ lùng, tuy không hiểu nhưng thấy rõ là Vương Điền đang muốn "bảo vệ" hắn trước mẹ mình, còn trong lòng người mẹ, không phải lúc nào Vương Điền cũng thể hiện hình tượng hiền hòa đáng tin cậy...
Thú vị.
Vì thế, hắn lập tức ngoan ngoãn thể hiện ra ánh mắt ngây thơ, hơi cúi mặt nhìn Chung Thiên Nhạn rồi khẽ nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười tươi rói: "Mẹ?"
Chỉ trong vài giây, biểu cảm của Chung Thiên Nhạn chuyển từ lạnh lùng sang ngạc nhiên đến dịu dàng.
Còn ánh mắt Vương Điền thì chuyển từ khẩn thiết sang khiếp sợ trong đúng nửa giây. Anh nhìn chằm chằm vào Lương Diệp, cảnh cáo: "Lương Diệp, đây là mẹ của ta."
Lương Diệp tranh thủ lúc Chung Thiên Nhạn quay mặt đi, mỉm cười khiêu khích với anh.
Ánh mắt Vương Điền chợt trở nên nguy hiểm.
**
Một tiếng sau, Vương Điền vừa bị bắt đi kiểm tra tổng quát xong nhìn chằm chằm Lương Diệp đang được Chung Thiên Nhạn đút trái cây cho với vẻ mặt u ám, cười miết nhàu phiếu khám bệnh.
"Vương Điền, cha con xuống máy bay rồi." Chung Thiên Nhạn nhìn thoáng qua điện thoại, đặt cốc thủy tinh vào tay Lương Diệp, còn xoa đầu hắn: "Tự ăn ngoan nhé, cô ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
Ra đến cửa, bà còn liếc Vương Điền cảnh cáo, nói khẽ: "Không