Mãi đến khi Lương Diệp khiêng Vương Điền đã ngất xỉu lên, Sung Hằng mới tìm được cơ hội: "Chủ tử ơi, mình xử lý người này thế nào ạ?"
"Tùy ngươi." Lương Diệp chẳng thừa hơi lo chuyện bao đồng.
"Ngươi dựa vào đâu mà đòi xử lý ta! Cha nuôi ta chính là Dương đại giám bên cạnh Thái hoàng Thái hậu đấy!" Thiếu niên đồ đỏ kia quỳ dưới đất hét lớn, toan đứng dậy nhưng bị kiếm của Sung Hằng đè cho nằm sấp xuống.
Đám người hầu xung quanh muốn lên cứu, lại sợ thanh kiếm đang kề cổ thiếu niên.
Có người hầu lớn tuổi ôn tồn nói: "Hiệp sĩ ơi, kính xin ngài hãy nương tay.
Vị đây chính là Dương Vô Cữu - con trai nuôi của Dương đại giám.
Tiểu công tử trẻ tuổi không hiểu chuyện, mong ngài giơ cao đánh khẽ, coi như nể mặt Dương đại giám..."
"Ồ?" Lương Diệp đang chuẩn bị đi chợt ngoảnh đầu: "Hơi thú vị đấy.
Sung Hằng, trói lại đưa đi."
"Vâng!" Sung Hằng cười dữ tợn với Dương Vô Cữu: "Thì ra là thằng con của chó thiến kia, vậy phải chặt đứt cây hàng của ngươi rồi cho vào trong cung làm bạn với cha ngươi luôn."
Dương Vô Cữu hoảng sợ gào lên một tiếng.
——
Lúc Vương Điền tỉnh, Lương Diệp đang cầm tay anh, bôi thuốc mỡ vào lòng bàn tay.
Hắn rủ mi mắt, bôi cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn chu đáo thổi thổi.
Thấy anh mở mắt, hắn cười nói: "Tỉnh rồi à?"
Vương Điền nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.
Lần này, trước khi sâu độc quậy phá, anh còn ngang nhiên cho rằng mối quan hệ giữa mình và Lương Diệp đã dịu bớt phần nào.
Dù sao sau khi đồng sinh cộng tử, ít ra cũng phải có chút tình nghĩa chiến hữu, không đến bạn bè thì vẫn tạm coi như đồng bọn hợp tác được.
Thêm vào đó, hành động thân thiết chẳng vạch ra giới hạn của Lương Diệp càng khiến anh ảo tưởng rằng hai người có thể chung sống hòa thuận.
Tiếc thay, sự thật đã chứng minh: Đừng bao giờ hòng hòa hợp tình cảm với một tên điên vui giận thất thường.
Không những vậy, tên điên này còn là một kẻ cặn bã hội tụ thời phong kiến.
"Trẫm hỏi đại phu rồi, sẽ không để lại sẹo." Lương Diệp vuốt v e vết sẹo trên mu bàn tay trái của anh, ánh mắt nhìn anh như đang ngắm nghía một món đồ sưu tầm đẹp không tì vết.
Nhớ về hai tiếng "báu vật" hắn nói, Vương Điền lại nghẹn tim.
Đồng hành cả buổi mà hóa ra trong mắt tên này, anh chỉ là một đồ vật.
Anh rút tay ra, hơi tốn sức ngồi dậy.
Cảm giác mệt lả sau khi sâu độc quậy phá khiến anh bực bội, day mạnh ấn đường đau nhức: "Dương Vô Cữu đâu?"
"Ủa, ngươi nghe thấy hết à?" Lương Diệp ngạc nhiên.
"Ta bị đau đến ngất chứ không phải chết.
Cậu ta gào to vậy, dĩ nhiên ta nghe được." Vương Điền đuối sức nói: "Ngươi định xử lý cậu ta kiểu gì?"
"Xắt thành thịt lát đưa cho Dương Mãn nấu canh ăn." Lương Diệp cầm cổ tay anh lắc lư, ngậm cười nói: "Đôi tay này của ngươi chắc chưa róc thịt người nhỉ? Để trẫm dạy ngươi."
"...!Dương Mãn là hoạn quan.
Người xưa có câu Trong ba tội bất hiếu, tội không con nối dõi là lớn nhất.
Ông ta nhận Dương Vô Cữu làm con chính vì để kéo dài hương hỏa." Vương Điền nhỏ giọng: "Giết Dương Vô Cữu thì uổng quá, hoàn toàn có thể lấy kìm hãm Dương Mãn."
"Mất thằng con nuôi này, lão ta sẽ nhận đứa khác." Lương Diệp cười khẩy một tiếng, tiếp đó ý cười phai bớt: "Trong ba tội bất hiếu, tội không con nối dõi là lớn nhất...!Vậy ngươi có cưới vợ sinh con không?"
Vương Điền khẽ nhếch môi: "Nếu có thì ngươi định làm gì?"
Con ngươi đen láy của Lương Diệp nặng nề khóa chặt anh hồi lâu.
Hắn bỗng nở nụ cười tươi roi rói: "Hiển nhiên trẫm phải tiếp đãi họ nồng hậu."
Vương Điền gật đầu: "Thế thì ta xin thay mặt một vợ, ba thiếp, bốn con trai và năm con gái của ta cảm ơn Bệ hạ trước."
Gương mặt Bệ hạ trở nên méo mó: "Ồ? Vậy giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Tất nhiên ta không thể nói với Bệ hạ rồi, đề phòng ngươi xẻo sống bọn họ đưa cho ta nấu canh ăn." Vương Điền thở dài, một lần nữa nằm về giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lương Diệp kề tai anh, cười nói âm u: "Đời này trẫm hận nhất việc bị người khác lừa gạt, tốt nhất là ngươi nên có vợ đẹp, thiếp xinh, con cái thành đàn thật, nếu không..."
Vương Điền đang nhắm mắt cũng cười: "Yên tâm, ta dám thề với trời, tuyệt đối không lừa ngươi, nếu không ta sẽ biến mất khỏi cõi đời này ngay lập tức."
Được thế đúng là mong mà chẳng được.
Lương Diệp lạnh lùng liếc anh, phất tay áo bỏ đi.
Vương Điền mở to mắt, lười biếng lật người.
Lương Diệp coi anh là đồ của hắn, lòng chiếm hữu vừa cố chấp vừa dị hợm.
Vậy thì anh sẽ cố tình nói với hắn rằng mình còn thuộc về người khác, đóng những vai trò không thể thay thế trong mạng lưới quan hệ xã hội, tìm khắp cùng trời cuối đất cũng không thấy một "anh" thứ hai.
Sợ rằng tên điên này đã nổi khùng đến cồn cào ruột gan rồi.
Đáng đời.
——
"Trẫm không tin." Lương Diệp ngồi xổm trên nóc nhà nhìn Dương Vô Cữu đày nắng thành con chó chết khô trong viện: "Trước đây ta dặn ngươi điều tra về Vương Điền rồi nhỉ?"
"Tra rồi ạ, không tra ra gì hết." Sung Hằng buồn khổ ngồi phơi nắng cùng hắn trên nóc nhà: "Cứ như đột ngột xuất hiện từ không khí vậy.
Trước đây hình như chủ tử nói không tra được thì thôi mà?"
Lương Diệp mặt nặng mày nhẹ: "Tra tiếp đi, xem hắn có vợ con gì không."
"Nếu có thì..." Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hắn, Sung Hằng xấu hổ ngậm miệng: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Hắn khua tay múa chân làm thành động tác cắt cổ cho Lương Diệp xem.
"Đưa đến, trẫm tự ra tay." Lương Diệp rủ mi mắt, nhìn Vương Điền đi từ trong phòng ra, nhẹ giọng nói: "Hắn chỉ có thể là đồ của trẫm."
"Thế nếu không có thì sao ạ?" Sung Hằng hơi lăn tăn: "Thuộc hạ thấy hắn thề bừa bãi lắm."
"Trẫm cho hắn sống không bằng chết."
Vương Điền đang dành sự chú ý cho Dương Vô Cữu.
Trước đấy, người ngã ngựa đổ, tình cảnh lộn xộn, thành thử anh chưa nhìn rõ, bây giờ xem kỹ mới phát hiện thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, mặt mũi cực đẹp, trời sinh khí thế bướng bỉnh ngạo nghễ, không chịu thua thiệt.
Thấy anh, cậu ta hung dữ trừng mắt: "Có giỏi thì ngươi giết ta luôn đi! Cha nuôi ta chắc chắn sẽ báo thù thay ta!"
"Trẻ con đừng hở chút là đánh với chẳng giết thế." Vương Điền ngồi xổm xuống, đưa chén trà tới bên miệng cậu ta: "Uống hớp nước đi."
Dương Vô Cữu bị trói gô bắt phơi nắng cả buổi, đúng là miệng lưỡi đang khô