Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
"Ta cho rằng ngươi không muốn đề cập đến." Ánh mắt của Lương Diệp tụ lại tại cần cổ thon dài đang nghển lên của anh. Hắn bước từng bước qua những quầy triển lãm ở hai bên. Con ngươi đen nhánh khóa chặt vào gương mặt Vương Điền: "Giống như việc ta tưởng ngươi hoàn toàn không thích xương xẩu vậy."
"Chưa bàn tới việc thích hay không." Vương Điền kéo cổ áo vốn đã xộc xệch, cảm nhận hơi thở ngày một sát gần của Lương Diệp. Hương hoa hải đường thoang thoảng tại cổ hắn cũng ngày một nồng hơn. Anh hơi bức bối cuốn làn khói lăn một vòng quanh miệng: "Trước đó, ta quả thực rất rối não, lúc thì thấy mình là Lương Diệp, khi lại thấy mình là Vương Điền, nhớ ngươi chết đi được nhưng không dám uống thuốc, sợ sẽ quên đi chuyện gì đó."
Đôi giày da của Lương Diệp dừng trước mặt anh. Hắn nhìn thoáng qua mấy chai rượu rỗng: "Lại uống rượu?"
"Sáng nay ngươi nói với ta rằng muốn ra ngoài một mình..." Vương Điền bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, tay kẹp hờ nó buông thõng, ngăn làn khói làm hắn sặc. Anh nuốt hết khói trong miệng vào bụng, ngửa mặt nhìn Lương Diệp chăm chú: "Suýt nữa ta đã định giết chết ngươi rồi làm thành tiêu bản trưng bày tại đây."
"Vậy thì ngươi phải có năng lực đấy trước đã." Lương Diệp nhìn xuống anh, vươn tay lau sạch tàn thuốc dính tại cổ áo.
"Máy định vị chưa đủ, chưa bao giờ là đủ." Vương Điền xoay khớp cổ một cách quái đản, buông hàng mi, nói: "Ta biết ngươi đi tìm Dư Tắc Thiên. Ta muốn theo dõi ngươi, trói ngươi về, xích lại tại đây... Dù gì ngươi cũng chẳng quen với xã hội hiện đại này, không bắt buộc phải hòa nhập. Ta cũng khả năng khiến không cho một ai phát hiện ra ngươi, dẫu ngươi giỏi võ đến mấy, dẫu Phong Sương Lạc đã được giải trừ... thì chỉ cần ta lấy một loại thuốc bất kỳ trong danh sách của mình thôi cũng đủ để ngươi không cách nào chống trả."
"Vậy vì sao ngươi không trói ta về?" Lương Diệp quỳ một gối xuống giữa hai chân anh, sờ tay vào phần gáy căng cứng của anh.
Vương Điền ngước mắt, im lặng nhìn hắn rất lâu. Sau đó, bàn tay kẹp điếu thuốc áp lên eo lưng hắn, thong thả luồn vào lớp áo sơ mi mỏng tang, dán lên từng đốt xương sống của hắn. Cuối cùng, bàn tay lành lạnh dừng tại gáy hắn, khẽ ấn xuống, kéo hắn về phía mình.
Chóp mũi vừa gần vừa xa, không ai chịu tiến thêm một bước, cũng chẳng ai chịu lùi lại một bước.
Vương Điền nhả một vòng khói đẹp đẽ tới chỗ hắn.
Làn sương trắng xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng lững lờ giữa hai người, đến hơi thở cũng ướt dính quấn quýt lấy nhau.
"Ta đếch nỡ." Vương Điền vuốt ve gáy hắn, nét cười tự giễu ánh lên nơi đáy mắt: "Ta tưởng tượng đến cảnh ngươi không vui nên không dám. Tuy nhiên, đôi khi ta không thể kiểm soát được bản thân. Khi làm tổn thương ngươi, ta không ngăn nổi cảm giác thỏa mãn trong lòng. Ngươi không thể nào hiểu rốt cuộc ta là cái thứ gì đâu."
Lương Diệp chầm chậm chớp mắt: "Ngươi không phải thứ đồ."
"Đệt." Vương Điền cười mắng một tiếng.
Lương Diệp cúi đầu, nhẹ nhàng cạ chóp mũi với anh, nói vô cùng khoái chí: "Ngươi không bỏ được trẫm, ngươi yêu trẫm đến mất kiểm soát. Trẫm chính là bầu trời của ngươi. Ngươi còn chẳng dám làm trẫm buồn thì sao có thể gây tổn thương đến trẫm? Giả thuyết của ngươi không được thành lập."
"Con hàng phong kiến cặn bã này." Vương Điền sợ tàn thuốc rơi vào người hắn, gạt tay ra ngoài nhưng lại không muốn đối phương rời khỏi, vòng tay qua cổ hắn, ngoắc hắn lại. Anh nhìn vào đôi mắt hắn, chùng giọng nói: "Toàn bộ chỗ xương này đều do ta lấy về."
Lương Diệp muốn ngoái lại xem nhưng bị Vương Điền ngang ngược giữ chặt gáy không cho cựa quậy hay nhìn vào gương, chỉ cho hắn nhìn mình.
"Năm tám tuổi, khi đi cắm trại dã ngoại, ta nhặt được một khúc xương. Từ khoảnh khắc ấy, ta không thể quay lại nữa..." Vương Điền vuốt ve đôi môi hắn tựa gần gũi mà cũng như xa cách: "Cha ta vứt chúng đi vô số lần, đánh mắng đủ cả nhưng vô ích. Ban đầu chỉ là ít xương động vật. Ta thấy chưa đủ nên bắt đầu sưu tầm khung xương động vật, vẫn thấy chưa đủ. Khi đi học, ta bắt đầu làm tiêu bản, từ xác chết cho đến tiêu bản sống săn được lúc đi săn... vậy mà vẫn chưa đủ. Ta bắt tay vào sưu tầm xương người, dần đến cả bộ xương. Cha mẹ ta cấm thẳng. Bọn họ nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày ta muốn làm người sống thành tiêu bản. Lên cấp ba, ta bắt đầu tiếp nhận sự can thiệp và chữa trị tâm lý, song không có bất cứ tác dụng gì. Chẳng qua mẹ ta sợ. Để bà ấy yên lòng, ta nỗ lực ngăn chặn sở thích đang dần phát triển."
"Lần đầu tiên chúng ta bị ám sát tại bể tắm, ngươi không biết ta phấn khích tới cỡ nào đâu." Vương Điền híp mắt, bất giác nuốt nước bọt: "Ngươi lúc giết người đẹp vãi linh hồn."
"Ngươi giết mười tám tên thích khách." Lương Diệp sực tỉnh: "Trẫm biết ngay mà, người bình thường sao mà bình tĩnh cỡ đó được."
Vương Điền khẽ nhếch môi: "Đạo đức rất khó quản thúc được ham muốn của ta nhưng cha mẹ ta thì có. Ta yêu họ lắm nên sẽ không làm những chuyện họ không thích. Tuy nhiên như thế sẽ đem đến cho ta áp lực rất lớn. Dần dà, ta thậm chí không muốn gặp họ nữa. Sau đó, họ đã ra nước ngoài định cư... Ở đây, người ta thường gọi hạng người vô tình và ích kỷ như ta là biến thái. Đôi lúc trực giác của con người rất nhạy bén. Ta mà giả vờ kém thì sẽ không ai bằng lòng tiếp cận ta."
Lương Diệp xáp tới liếm khóe môi anh, âm thầm thở phào: "Thế thì quả thực tốt quá rồi."
Không ai dám tiếp cận Vương Điền, vậy thì Vương Điền sẽ càng khó rời xa mình.
Vương Điền liếc qua là nhìn thấu suy nghĩ của Lương Diệp, híp mắt nói: "Ta biết điều ngươi đang nghĩ, dù sao ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì."
Lương Diệp nói với vẻ mặt thiện lành: "Từ khi tới đây đến giờ, trẫm luôn lương thiện cực kỳ, còn chưa từng giẫm chết con kiến nào."
"Ta hoàn toàn không có..." Vương Điền khẽ nhíu mày, muốn tìm ra một từ để hình dung: "... sự lương thiện như ngươi nghĩ."
Lương Diệp nhìn anh hơi khiếp sợ: "Lúc trẫm chinh chiến bên ngoài, ngươi ở Đại Đô xử lý thế gia, giết sạch tàn đảng hơn bốn mươi nghìn Hắc Giáp Vệ không chừa một ai. Ngươi vẫn có mặt mũi nói mình lương thiện?"
"..." Vương Điền lặng thinh hồi lâu: "Diễn vai người tốt lâu quá, thành thử