Khi tỉnh lại, Vương Điền bị mùi son phấn xộc thẳng vào mặt suýt làm cho ngất tiếp.
Biện Vân Tâm nắm chặt tay anh, cất giọng nghẹn ngào: "Con ơi, rốt cuộc con bị sao vậy, cứ vài ba hôm lại ngã bệnh.
Con còn muốn để mẫu hậu sống nữa không con!?"
Vương Điền bị móng tay dài của bà ấy bấu đau, thêm vào đó là cơn đau nhức từ tận xương cốt sau khi sâu độc hoành hành.
Nghe tiếng lải nhải của Biện Vân Tâm, anh chỉ nghĩ làm sao để chặt con trai của bà ấy thành tám khúc.
Cơn đau do sâu độc gây ra lần này quá dữ dội, vượt xa phạm vi chịu đựng của anh.
Vì vậy, đoạn sau anh đau không chịu nổi nữa, gần như ôm suy nghĩ chết chung với Lương Diệp, định cắn chết hắn...!Đúng là bị thằng ngốc này chọc tức điên rồi.
Tuy nhiên, Lương Diệp lại ôm anh rất chặt, siết đến nỗi tay chân anh rụng rời.
Anh ngẩng đầu nhìn đôi môi tái nhợt của Lương Diệp có lẽ vì muốn chuyển sang cắn chỗ khác...!Quả nhiên, ở gần kẻ điên lâu sẽ rất dễ bị lây bệnh.
Vương Điền nhấc tay lau mặt.
Nhìn Biện Vân Tâm rưng rưng nước mắt, anh lại nhớ về lần ám sát ác liệt kia, tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Ngoài xã hội, mẹ ruột của anh là một người phụ nữ mạnh mẽ đích thực, tác phong hành xử quyết đoán tựa sấm rền gió cuốn, chưa từng rơi lệ trước mặt anh.
Mặc dù bà đối xử với anh nghiêm khắc nhưng luôn thật lòng nghĩ cho anh.
Mẹ của Lương Diệp thì lại muốn giết hắn.
Đồ xui xẻo.
"Diệp Nhi à, sao tối qua con lại xin canh Bạch Ngọc của hoàng tổ mẫu vậy?" Biện Vân Tâm siết chặt tay anh, sự xót thương nơi đáy mắt không giống giả vờ, xen lẫn vào đó là nỗi áy náy và sợ hãi rối bời: "Con...!con vừa uống hai chén xong, mới qua mấy ngày đã muốn uống tiếp, con...!sao con lại nỡ bỏ bê bản thân thế? Chẳng lẽ con nhất quyết phải quên luôn mẫu hậu mới sảng khoái ư?"
Vương Điền nhìn bà ấy, hơi ngơ ngác: "Canh Bạch Ngọc?"
Thứ đồ chơi gì đây?
Biện Vân Tâm vốn đang giả vờ khóc, thấy thái độ của anh như vậy, bà ấy lại rơi nước mắt thật, vùi đầu vào khuỷu tay anh nức nở: "Con đã đi thì cứ đi luôn đi, tại sao còn phải quay về...!Tại sao con cứ khăng khăng muốn trở lại cơ chứ..."
Mấy câu này thật quen tai, Văn Tông cũng từng nói những lời tương tự, hỏi anh tại sao lại quay về hoàng cung.
Trước đây Lương Diệp biến mất ba tháng hóa ra là dự định cao chạy xa bay, không về hoàng cung nữa, vậy cớ sao lại đổi ý quay về?
Vương Điền cảm nhận được loáng thoáng nguyên nhân nằm ở sự xuất hiện của mình.
Dẫu vậy, với tính tình vui giận thất thường, thêm thái độ tự cao vô độ của Lương Diệp thì trong mắt hắn, cùng lắm anh chỉ là một món đồ chơi giải khuây.
"Uống canh Bạch Ngọc..." Vương Điền ngừng lời một chốc, tiếp theo ậm ờ: "Đúng là trẫm không nhớ nổi một số chuyện nữa."
Biện Vân Tâm đỏ mắt ngẩng đầu lên, không hề phản bác, chỉ khẽ thút thít.
Cõi lòng Vương Điền chìm xuống, anh thử hỏi: "Lần trước đến cung hoàng tổ mẫu, trẫm uống hai chén?"
Biện Vân Tâm quay mặt đi lau nước mắt, có lẽ cho rằng anh uống thường xuyên quá nên quên, hoặc do giọng điệu của Vương Điền thực sự rất đỗi dịu dàng, khiến bà ấy càng thêm đau lòng: "Kể từ năm tám tuổi, tháng nào con cũng phải uống một chén như vậy.
Quên hết những người từng gặp, những chuyện từng thấy, những sách từng đọc...!còn vì đó mà mắc chứng đau đầu...!Nhưng mẫu hậu tự biết mình không bảo vệ được con, đành trơ mắt nhìn con...!sống không bằng chết thế này..."
Máu trong người Vương Điền chợt lạnh đi.
Anh nhớ lại lần trước khi Lương Diệp trở về từ cung Thái hoàng Thái hậu, ánh mắt hắn nhìn anh vừa nghiền ngẫm vừa lạ lẫm, thì ra là quên cả anh rồi.
Chẳng qua, tính tình điên khùng của Lương Diệp lại khiến người ta rất khó phát hiện.
"Tối qua trẫm cũng uống?" Vương Điền hỏi bà ấy.
Biện Vân Tâm siết đau tay anh: "Chứng đau đầu của con vốn đã khó chịu nổi, giờ còn uống ba chén trong một tháng.
Con thực sự không muốn sống nữa sao?"
Vương Điền hé miệng th ở dốc, không nói gì.
Tại sao tối qua Lương Diệp lại muốn uống? Hắn muốn quên chuyện gì ư?
Biện Vân Tâm thấy anh im lặng ngẩn ngơ thì càng chắc hơn rằng anh đã uống canh đến váng đầu, lại khóc một trận nữa suýt ngất.
Vương Điền vội vàng để Vân Phúc tiễn bà ấy về.
Vất vả lắm mới đến ngày nghỉ tắm gội, Vương Điền cho cả Vân Phúc và Dục Anh nghỉ, bản thân dẫn theo một thái giám trẻ tới Ngự Hoa Viên.
Anh ngồi trước đình tắm nắng.
Khoai lang và đậu cô ve Lương Diệp trồng có vẻ đã lớn hơn chút.
Xung quanh ngoài tiếng gió và chim hót líu lo thì không còn âm thanh nào khác.
Dẫu Vương Điền không muốn thừa nhận nhưng dạo này Lương Diệp gần như là keo sơn gắn bó với anh, bám dính không rời, còn thường xuyên lên cơn khiến anh phải luống cuống ứng xử, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua, nếu hỏi anh thật sự ghét Lương Diệp tới đâu...!thì chưa tới nỗi nào.
Lương Diệp là Vương Điền ở một thế giới khác, vẻ ngoài giống anh như đúc; sở thích sở ghét, thói quen tật xấu đều nhất quán; thậm chí những động tác nhỏ trong vô thức cũng từa tựa nhau, sao ghét thật được.
Chỉ thấy thiếu tự nhiên thôi.
[ Kể từ năm tám tuổi, tháng nào con cũng phải uống một chén như vậy.
Quên hết những người từng gặp, những chuyện từng thấy, những cuốn sách từng đọc...!còn vì đó mà mắc chứng đau đầu...!Sống không bằng chết thế này...! ]
[ Bà già kia phiền phức thật sự...!Ở đây chờ trẫm về...!]
Vương Điền day mạnh ấn đường.
Gió thổi lá cây rung rinh xào xạc.
Anh chăm chú ngắm nhìn cỏ lá dưới đất hồi lâu, sau đó đứng dậy nói: "Về tẩm điện."
Anh muốn xem thử Lương Diệp còn nhớ không.
Sung Hằng mở cửa điện, gọi anh một tiếng "Bệ hạ" đúng khuôn phép.
Cửa điện đóng lại, Vương Điền quan sát căn phòng vắng tanh, ngoảnh lại hỏi Sung Hằng: "Lương Diệp đâu rồi?"
Sung Hằng đáp: "Chủ tử nói ở trong cung ngột ngạt, ra ngoài cho khuây khỏa rồi."
Vương Điền hơi ngạc nhiên: "Hắn ra ngoài cung? Đi đâu?"
"Không biết." Sung Hằng gượng gạo nói: "Chủ tử không cho ta đi cùng."
Cậu theo chủ tử từ nhỏ tới lớn.
Chủ tử đi đâu cậu đi đấy, chủ tử quên ai chứ chưa từng quên cậu.
Ấy thế mà lần này chủ tử lại không cho cậu theo cùng, còn bắt cậu ở trong cung giám sát chặt chẽ Vương Điền...!Ánh mắt nhìn Vương Điền của Sung Hằng càng thêm khó chịu.
Vương Điền nhíu mày: "Hắn có nói bao giờ về không?"
"Không." Vẻ mặt Sung Hằng khó coi: "Chủ tử mà gặp chuyện gì thì ngươi cũng đừng hòng một mình sống yên."
Vương Điền chẳng quan tâm lời đe dọa của cậu: "Thế hắn có nhớ được đường về cung không?"
"Chủ tử đâu phải thằng ngốc." Sung Hằng nhìn anh đầy