Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Núi Thập Tải chưa phải một ngọn núi cao trong hàng loạt núi non trải dài nơi đây, tuy nhiên thảm thực vật trong rừng lại rất tốt tươi.
Đang giữa Hè, có rất nhiều muỗi, rắn, kiến...!khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn, nhất là với người từ nhỏ đã sống trong chung cư cao ốc hiện đại như Vương Điền.
Dù anh cũng từng đi cắm trại dã ngoại giải trí nhưng hoạt động đó khác hoàn toàn tình cảnh bây giờ.
Anh cởi áo khoác ngoài lúc chạy trốn, vậy mà đi chưa bao lâu, mồ hôi đã đẫm đìa.
Anh liếc qua Lương Diệp với thân trên để trần quấn đầy "băng vải", cởi trung y ném cho hắn.
"Nhiều muỗi quá, mặc vào đi." Vương Điền lau mồ hôi trên mặt, tìm một chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi.
Lương Diệp mặc trung y không thèm thắt dây lưng, banh chân ngồi xổm trước mặt anh, cười nắm lấy tay anh: "Nóng à?"
"Vẫn ổn." Vương Điền thở phào nhẹ nhõm: "Sao ngươi không chừa lại hai con ngựa để đi?"
"Ờm..." Ánh mắt Lương Diệp hơi mơ màng: "Trẫm quên mất."
"Giết đỏ mắt rồi chứ gì." Vương Điền nhìn thoáng qua hắn, tiếp theo quan sát môi trường xung quanh: "Trong rừng nhiều thú dữ, ngươi đánh thắng được bầy sói báo gấu hổ không?"
Lương Diệp li3m khóe môi: "Có thể thử, mấy tháng nữa đến hội săn bắn mùa Thu, trẫm dẫn ngươi đi săn gấu chơi."
Vương Điền khẽ nhếch môi, nhìn cỏ dại dưới đất: "Ở chỗ bọn ta, gấu là loài động vật thuộc diện được bảo hộ."
"Bảo hộ?" Lương Diệp hơi khó hiểu, trong mắt bỗng hiện đầy vẻ hứng thú: "Chỗ các ngươi?"
"Chỗ bọn ta..." Nói được nửa chừng, Vương Điền rủ mi mắt giấu đi cảm xúc cô đơn, cười tự giễu: "Dù gì ta cũng không trở về được."
"Nói trẫm nghe đi, khắp thiên hạ này không có nơi nào mà trẫm không tìm ra được." Lương Diệp chọc chọc mặt anh.
Vương Điền nhấc tay nắm lấy ngón tay hắn, ngẩng đầu cười: "Ngươi biết dáng vẻ thế gian mấy trăm năm sau sẽ thế nào không?"
Lương Diệp im lặng một lát, hiếm khi thật thà: "Không biết."
Vương Điền nhìn hắn, nói: "Biết đâu mấy trăm năm sau ngươi sẽ đầu thai làm một người bình thường, được cha mẹ yêu thương, có cuộc đời suôn sẻ, sống những ngày thật vui vẻ."
Lương Diệp khẽ nhíu mày: "Ngươi cùng trẫm?"
Vương Điền bật cười: "Không đâu, nghiêm túc mà nói thì đây chính là một mệnh đề mâu thuẫn."
Các trường hợp không thể tồn tại cùng lúc.
"Trẫm nghe không hiểu." Lương Diệp hơi buồn rầu nhìn anh: "Sao ngươi cứ hay nói mấy câu trẫm chẳng hiểu gì thế?"
"Chắc do cách biệt." Vương Điền bị bản thân chọc cười.
Cách biệt mấy trăm năm hơi lớn thật.
Anh vui vẻ một chốc, sau đó ngắm nghía gương mặt càng lúc càng buồn bực của Lương Diệp, mới từ từ nói tiếp: "Thực chất, nếu có cơ hội thì ta vẫn rất muốn trở về, ta cũng chẳng biết phải làm sao nữa."
"Ngươi muốn đi?" Lương Diệp lập tức cảnh giác, ánh mắt nhìn anh ngập đầy tính xâm lược áp bức.
"Ta đi đâu được?" Có lẽ do hiện tại chỉ có mình anh và Lương Diệp nên Vương Điền hiếm khi thư giãn đôi chút, nói một cách khôi hài: "Tính mạng nằm trọn trong tay ngươi, rời cung thì không quen một ai, mù mờ về mọi thứ, đã không biết võ công còn chẳng có thân phận đàng hoàng, chạy chưa nổi hai dặm đã bị tóm vào nhà lao rồi."
"Chậc." Lương Diệp hài lòng nhéo lòng bàn tay anh.
"Hiện giờ, ta chỉ biết dựa vào ngươi." Vương Điền nâng cằm hắn, ghé lại gần cười nói: "Sống chết gắn chặt vào ngươi cả, vui chứ Bệ hạ?"
Lương Diệp nhìn sâu vào đôi mắt anh, nở nụ cười rạng rỡ, sau đó định nhoài lên hôn anh, Vương Điền lại lặng lẽ né tránh.
Vương Điền gãi nhẹ cằm hắn, híp mắt nói: "Thực ra đôi khi ta cũng cảm thấy ngươi rất thú vị."
"Tất nhiên là trẫm thú vị rồi." Coi bộ Lương Diệp rất hưởng thụ tư thế thân thiết này, chẳng thèm quan tâm có nóng hay không, ngồi xuống sát gần anh.
Vương Điền ngồi im, mặc hắn dựa vào: "Hồi ngươi còn nhỏ, Biện Vân Tâm có từng bế ngươi không?"
Cơ bắp Lương Diệp gần như căng lên theo phản xạ.
Hắn ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói: "Việc không nên hỏi thì đừng hỏi."
"Chỗ này còn ai khác đâu." Vương Điền tiện tay nhặt một cành cây vẽ nguệch ngoạc, cánh tay nhẹ buông trên đầu gối: "Bạn bè tâm sự với nhau chút thôi."
"Ngươi mà cũng xứng làm bạn của trẫm?" Lương Diệp không vui nheo mắt.
"Ồ, ngươi cũng biết bạn bè nghĩa là gì cơ." Vương Điền cười, tay cầm cành cây khoanh một vòng.
"Vương Điền, ngươi đừng được nước lấn tới." Lương Diệp nở nụ cười u ám: "Dù không dùng sâu độc, trẫm cũng có cách dạy dỗ ngươi."
"Tới đi." Vương Điền chẳng quan tâm: "Đến tán gẫu ngươi còn chẳng biết, ta cũng không muốn làm bạn với ngươi cho lắm."
Khí thế quanh thân Lương Diệp lạnh dần, khuôn mặt đanh ra, không rõ đang nghĩ gì.
Vương Điền cầm cành cây chọt chọt mu bàn tay hắn, cúi lại gần nhìn hắn, cười khẽ: "Giận rồi à?"
Lương Diệp lạnh nhạt nhếch môi, vươn tay ôm chầm eo anh, ngông nghênh độc đoán hôn lên.
Vương Điền siết chặt cánh tay bị thương của hắn, tránh cho hắn làm rộn, ung dung đáp lại nụ hôn ấy.
Lương Diệp hôn hết toàn bộ những vết thương trên cổ anh, đang định nhe răng nhay cắn thì chợt bị Vương Điền ấn trán đẩy ra.
"Trời nóng nực, lỡ nhiễm trùng sẽ khó xử lý." Vương Điềm cắm tay vào làn tóc ẩm ướt của hắn, vuốt v e vừa thong thả vừa dịu dàng: "Lương Diệp."
Lương Diệp li3m môi chờ anh nói tiếp, Vương Điền lại mãi chưa cất lời khiến sự kiên nhẫn của hắn tan biến.
Thế nhưng được Vương Điền xoa đầu thực sự quá là thoải mái, Lương Diệp vô thức nhích lại gần Vương Điền, gối đầu lên vai anh, đôi mắt híp lại.
Một tay khác của Vương Điền nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay áo, góc nhọn của hộp cộm đau lòng bàn tay anh.
Lương Diệp cọ chóp mũi lên cổ anh, cất giọng biếng nhác: "Biện Vân Tâm chưa bao giờ bế trẫm, bà ấy không thích trẫm."
Bàn tay nắm chặt hộp của Vương Điền thoáng nới lỏng: "Ừ."
"Trẫm không thích bị người khác chạm vào." Lương Diệp khẽ nhíu mày: "Rất tởm lợm."
Vương Điền nhéo nhẹ gáy hắn.
"Trẫm cũng không cần bạn bè." Giọng Lương Diệp càng thêm lạnh lùng cứng rắn: "Thứ nào không đáng tin cứ giết là được.
Nếu ngươi dám phản bội trẫm, trẫm ắt cũng sẽ không nhẹ nhàng tha cho."
Vương Điền thở dài, ngón tay cái dịu dàng vuốt v e làn da mỏng tại mang tai hắn: "Sao? Tính xẻo sống ta? Hay lột mặt xuống đặt ở đầu giường ngươi?"
Lương Diệp chê ghét nhíu mày: "Trẫm sẽ cho ngươi chết dễ nhìn hơn chút."
"Vậy thì xin thật lòng cảm ơn ngươi." Vương Điền tức cười.
Lương Diệp cười khẩy một tiếng, khẽ nghiêng đầu: "Sờ cả tai kia đi."
"Hồi nhỏ, lúc ta bị ốm khó chịu, mẹ ta...!nương ta sẽ day cho ta kiểu này." Vương Điền day nhè nhẹ huyệt vị sau tai hắn: "Nương ta ở ngoài là một người quyết đoán nói một không nói hai...!nhưng hễ ta khóc thì bà ấy lại hết cách với ta."
"Yếu nhớt, trẫm không khóc đâu." Lương Diệp cười lạnh nhạt một tiếng.
Vương Điền hỏi: "Lần đầu uống canh Bạch Ngọc ngươi cũng không khóc sao?"
Lương Diệp im lặng hồi lâu, mới trúc trắc đáp: "Không."
"Ồ, lần trước ta nếm một ngụm, đau suýt khóc luôn." Vương Điền nhíu mày: "Khó uống quá thể."
"Ai cho ngươi uống?" Lương Diệp ngẩng đầu, vẻ mặt sa sầm.
"Ngươi bỏ chén canh lại đó nên ta muốn thử xem có vị gì." Vương Điền cười tủm tỉm: "Bệ hạ à, ngươi như vậy thật dễ khiến ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì hả?" Không biết Lương Diệp suy luận sao mà trông hơi bực bội.
"Rằng ngươi rất quan tâm ta." Vương Điền sờ mặt hắn, khóe môi cong cong: "Ngày nào ngươi cũng trêu chọc ta, khả năng ta sẽ không hài lòng làm một món đồ của ngươi đâu."
Ánh mắt Lương Diệp dần trở nên nguy hiểm: "Mơ mộng hão huyền."
Vương Điền chỉ cười hiền hòa nhìn hắn, cười đến nỗi Lương Diệp hơi sượng: "Không cho cười."
Vương