Qua khoảng non nửa canh giờ, màu máu hằn nơi đáy mắt Lương Diệp mới từ từ biến tan.
Vương Điền ngồi trên bậc thềm, mở phong thư Triệu Kỳ viết ra, đưa đến bên tay hắn.
"Trẫm không muốn đọc." Lương Diệp nói: "Ngươi đọc cho trẫm nghe."
Vương Điền nhìn ánh mắt mỏi mệt của hắn, đóng thư lại cất đi, đặt lên bậc thềm: "Vậy đợi chừng nào ngươi muốn đọc thì đọc."
Lương Diệp chẳng nói chẳng rằng.
Vương Điền đang định đứng dậy thì bỗng bị túm chặt tay áo.
Anh ngoảnh mặt lại, cứ thế va vào nụ cười của Lương Diệp: "Ngươi ngồi với trẫm một lát."
Vương Điền thoáng im lặng, sau lại ngồi về bậc thềm.
Lương Diệp túm tay áo anh, kéo anh vào lòng, tay Vương Điền cứ vậy đáp lên đùi Lương Diệp.
Lương Diệp có ý thử anh, cẩn trọng đặt bàn tay bị thương của mình vào lòng bàn tay anh, nói khẽ: "Ngươi thổi cho trẫm đi Vương Điền."
"Sao bảo không đau?" Vương Điền hỏi hơi sượng, tuy nhiên không hất tay hắn ra.
Lương Diệp nhích tới cạnh anh, dựa sát nửa người vào anh, mềm giọng: "Đau."
Vương Điền biết rõ hắn đang giả vờ giả vịt nhưng vẫn cầm lấy tay hắn thổi thổi.
Tiếp theo, anh nới lỏng chiếc khăn ban nãy mình buộc chặt, giúp hắn được thoải mái hơn.
Lương Diệp quan sát hành động dịu dàng hơn hẳn của anh với vẻ nghiền ngẫm.
Hắn nâng mặt anh lên, gượng gạo vụng về thổi một hơi lên chóp mũi anh.
Vương Điền chẳng hiểu ra sao: "Làm gì thế?"
Mũi anh đâu bị thương?
Lương Diệp buông anh ra, ngoảnh mặt đi thì thầm vài tiếng.
Vương Điền không nghe rõ, bất giác ghé sát thêm chút: "Ngươi nói gì cơ?"
"Thổi." Lương Diệp quay đầu lại, kề tai anh nói nhỏ: "Vậy thì sẽ không đau nữa."
Vương Điền hiểu ý hắn một cách thần kỳ, tâm trạng hơi rối bời: "Chuyện sâu độc quậy phá là của hôm qua..."
Lương Diệp khẽ nhíu mày.
Hắn hơi khó chịu và cũng hơi bực tức, hung tợn thổi vào anh tiếp.
Vương Điền nghiêng đầu định tránh, nào ngờ giây sau đã được người ta dịu dàng hôn l3n chóp mũi.
Anh không khỏi sững người.
Lương Diệp đưa tay vuốt v e eo lưng anh, chính tại nơi sâu độc đang trú ngụ.
Hắn cụp mắt hỏi: "Còn đau không?"
Vương Điền thở dài.
"Không đau."
——
"Nếu nói về vị Thái hoàng Thái hậu nương nương ở cung Hưng Khánh của nước Lương bọn ta thì kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết chuyện! Trong bốn gia tộc lớn bao gồm Thôi - Vương - Yến - Biện, Thôi Thị có nhiều người tài nhất.
Thôi nương nương vốn thuộc dòng thứ của Thôi Thị.
Năm mười bốn tuổi, người cải trang thành nam đi từ quê nhà Lật Dương đến kinh đô dự thi, vượt qua một dàn nam nhi, trúng tuyển Trạng Nguyên.
Đúng lúc ấy, nương nương gặp gỡ Huệ Hiến đế trong một lần ngài ra khu vực ngoại thành kinh đô để tế tổ và gặp trận động đất.
Hai người rơi xuống núi sâu, Huệ Hiến đế lại bị thương ở chân.
Để cứu người, Thôi nương nương không tiếc vạch trần thân phận nữ nhi của mình.
Sau khoảnh khắc hãi hùng, Huệ Hiến đế mừng vui khôn xiết.
Hóa ra đôi bên sớm đã thầm nảy sinh tình cảm...! Về sau, khi nương nương đến tuổi cập kê, Huệ Hiến đế bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán, thúc đẩy Thôi nương nương vào làm chủ trung cung...!Sau khi Huệ Hiến đế băng hà, vài vị Điện hạ là huynh đệ của ngài nảy sinh xích mích, lật mặt thành kẻ thù.
Nương nương lập tức quyết định đưa Tiên đế lên kế vị..."
Trong quán trà rôm rả tiếng nói chuyện, người kể chuyện đang diễn thuyết truyền kỳ về Thái hoàng Thái hậu.
Có người cảm thán, có người ngạc nhiên, có người bật cười, tất cả đều nghe rất chăm chú.
"Gà mái báo giờ sáng, bất hạnh của đất nước." Trong một góc, mấy thanh niên có vẻ là thư sinh đang tụ tập uống trà cùng nhau.
Có người giận dữ bất bình lẩm bẩm một câu.
"Thúc Trạc, nói năng cẩn thận." Người bên cạnh liếc y, tỏ vẻ không tán thành: "Đang ở Đại Đô đó."
Tuân Dương siết chặt chén trà, nhỏ giọng nói: "Hôm ấy gặp tại thành Tứ Phương, tôi cứ tưởng là rồng hổ ẩn mình nơi sông sâu nước cạn...!Thế nhưng các cậu cũng thấy vụ việc của sư huynh Tuân Diệu rồi đấy...!Rõ ràng tất cả đều biết ba người họ bị lợi dụng tính kế mà chẳng ai đứng ra nói đỡ cho họ, đến Bệ hạ cũng...!Tôi thật sự không biết việc mình tới Đại Đô còn nghĩa lý gì nữa."
"Cậu nói hay thật đấy.
Chẳng phải đã tổ chức thi lại lần hai rồi sao? Thám Hoa lang à, đừng giả vờ giả vịt ở đây nữa!" Một thanh niên mắt hẹp dài mỉa mai: "Dẫu người nắm quyền hiện tại có là ai đi chăng nữa...!thì người một bước lên mây vẫn là cậu mà, Tuân Thám Hoa."
Tuân Dương khó chịu ra mặt: "Tôi thi tiếp vì đã đồng ý với Bách Lý đại nhân rằng nhất định phải vào triều làm quan."
"Ai mà chẳng biết nói lời hay ý đẹp." Người nọ cười một tiếng lạnh lùng.
"Sở Ý Viễn! Cậu bớt tranh cãi đi!" Bên cạnh có người lên tiếng: "Cả Thúc Trạc nữa, cậu cũng nên bình tĩnh chút.
Vụ việc này đâu phải hết đường cứu vãn? Bệ hạ đâu lấy mạng ba người sư huynh Tuân Diệu.
Đợi chúng ta vào triều, kiểu gì cũng tìm được cơ hội thôi.
Huống hồ, lần này những người khác ở thư viện Trường Lâm không bị liên lụy đã là may mắn lắm rồi."
Sở Ý Viễn lạnh lùng "Hừ" một tiếng: "Các cậu có vào triều cũng chỉ là quan nhỏ râu ria, làm được trò trống gì chứ."
"Cậu nói đủ chưa Sở Ý Viễn? Tôi biết lần này cậu không trúng tuyển nên trong lòng có điều phẫn uất...!nhưng ai bảo ngày thường cậu không chịu cố gắng chứ?" Có người vỗ bàn nói: "Chẳng lẽ Thúc Trạc và Tân Bạch nói sai sao? Cậu không nghiêm túc tỉnh táo lại thì thôi đi, đây còn sinh sự khắp nơi, khó trách thi trượt!"
"Cậu..." Sở Ý Viễn thình lình đứng bật dậy, trừng mắt giận dữ nhìn người nọ.
"Được rồi, được rồi, còn ra thể thống gì nữa, biết bao nhiêu người đang nhìn kìa." Lưu Tân Bạch kéo người bên cạnh ngồi xuống: "Ngày mai có tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, chúng ta là tiến sĩ tân khoa đều phải vào điện diện thánh chúc thọ.
Ngoài ra còn cả đại sứ ba nước Nam Triệu, Đông Thần và Lâu Phiền nữa..."
"...!Ngày mai là đại thọ sáu mươi của Thôi nương nương, một dịp vui trăm năm khó gặp của Đại Lương ta...!Cái gọi là chí nữ tử không thua kém bậc nam nhi..." Người kể chuyện vừa gõ thanh gỗ xuống, một tiếng sấm bỗng vang lên ngoài quán trà, kèm theo đó là cơn to mưa ập xuống.
"Cậu đi đâu đấy Ý Viễn!?" Giữa những ồn ào huyên náo, có người la lớn một tiếng, tuy nhiên chẳng mấy chốc, âm thanh ấy đã bị màn mưa bao phủ.
Bầu trời Đại Đô đen nghịt, mưa rền gió dữ ép cho người ta gần như không thở nổi.
Song cửa sổ đỏ thắm tại tẩm điện hoàng cung bị nước mưa va vào tí tách.
Vương Điền vươn tay đóng cửa sổ lại, ngăn cách gió mưa rét lạnh bên ngoài, vậy mà vẫn thấy lạnh.
Dù đang là ban ngày nhưng căn phòng đã tối đến mức phải đốt nến.
Làn khói đàn hương dày lượn lờ trong phòng mãi chưa tan.
"Tắt hương đi, hun đau cả đầu." Anh chụm tay áo, ngồi về trước bàn làm việc, nương theo ánh nến, đọc tiếp cuộn tấu chương.
Lương Diệp khoác hờ tấm áo nhung mỏng chất liệu lông thỏ, để phanh ngực, vòng eo thon gọn săn chắc thấp thoáng dưới lớp áo mềm mại trắng như tuyết ấy, khiến người ta không rõ liệu hắn có lạnh hay chăng.
Tóm lại, Vương Điền nhìn mà đau cả mắt.
Lương Diệp uể oải khều nắp lư hương, ngoắc một đường móc đẹp đẽ.
Hắn mân mê tại đó hồi lâu, hương chẳng những không tắt mà còn có xu hướng trở nên nồng nặc, hun sặc người ta.
Vương Điền vừa ho khan vừa nâng tay áo che miệng mũi.
Anh bước qua, dứt khoát giành lấy thứ hắn đang cầm, lưu loát dập hương, tiếp đó mở cửa sổ vừa đóng chưa bao lâu ra thông gió.
...!Rồi bị người ta đè lên cửa sổ.
Lương Diệp bao trọn cơ thể anh trong lòng mình, thong thả m*t hôn mắt mi anh, bàn tay nâng cằm anh lên, ép anh phải ngẩng mặt.
Chẳng mấy chốc, cổ áo và ngọn tóc Vương Điền đã ướt sũng nước mưa.
Ngoài trời, từng đợt sấm rền vang, gió lạnh cuốn theo hơi nhiệt nóng rực.
Anh níu lấy hông Lương Diệp, vịn thành cửa sổ đứng thẳng dậy.
"Đừng nghịch." Hắn mím nhẹ đôi môi đau lâm râm: "Hôm nay có nhiều việc