Quyền Ninh ngước nhìn người ngồi đối diện mình.
Phải công nhận rằng đối phương sở hữu ngoại hình vô cùng tuấn tú và chính trực.
Đôi mắt thụy phượng uốn lên một độ cong sắc sảo, khí thế quanh thân nào có tầm thường, đem đến áp lực tột độ tựa một bậc bề trên trời sinh nào đó.
Bình thường, hắn không thích giao du với kiểu người này, bởi hắn khó tìm được cảm giác an toàn từ những đối tượng ấy, thậm chí chẳng khơi gợi nổi khát khao chinh phục.
Suy cho cùng, đây đâu giống thể loại chịu bị người ta chế ngự.
Nếu đối phương điên hơn chút thì sẽ càng làm cho người ta chỉ dám xa trông kính trọng.
Hắn cạn lời nhìn đối phương lấy bộ diêu rực rỡ ánh vàng và chiếc khăn voan dúm dó ra từ tay áo, sau đấy trịnh trọng đặt vào túi y phục, bèn không khỏi thắc mắc: "Ngươi nuôi cả tình nhân à?"
Chứ không lấy đâu ra những món đồ cho nữ sử dụng như này?
"Lương Diệp tặng." Vương Điền rất đỗi bình tĩnh buộc gọn tay nải, tiếp theo chụm tay áo lười nhác tựa lên thành xe ngựa, nét sung sướng ánh lên từ chân mày đến khóe mắt.
Quyền Ninh tỏ thái độ ê răng nhìn anh chằm chằm hồi lâu, một lần nữa củng cố suy nghĩ rằng mình thích những người bình thường, chớ nên trêu ghẹo tên điên dám thịt cả anh em của mình này thì hơn.
"Lương đế chịu thả ngươi đi?" Quyền Ninh lưỡng lự hỏi.
"Dĩ nhiên là không." Vương Điền cười tủm tỉm: "Ta tự chạy."
"..." Quyền Ninh lặng thinh một chốc, đoạn vén rèm xe ngựa định nhảy xuống luôn.
"Nhảy xuống là mất sạch số bạc còn lại đấy." Vương Điền khoan thai cất lời.
Quyền Ninh vịn thành xe ngựa, hít sâu một luồng không khí lạnh lẽo tại Bắc Lương, sau đó hất rèm ngồi về chỗ cũ, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài khó giữ nụ cười.
Hắn buồn bã nói: "Ta chỉ đồng ý hợp tác làm ăn với ngươi...!chứ ta không muốn quăng cả tính mạng mình vào."
Vương Điền ngạc nhiên: "Không phải người trong giang hồ các ngươi đều đặt chữ Nghĩa lên hàng đầu à? Nói sao thì đôi ta cũng từng có ơn nghĩa liên quan đến tính mạng mà."
Quyền Ninh khoanh tay: "Không, ta chỉ muốn kiếm tiền thôi."
"Thế chẳng phải vừa đúng dịp sao?" Vương Điền vui mừng nói: "Ta cũng thích kiếm tiền."
"Lâu chủ mà biết ta ra ngoài làm thêm chắc chắn sẽ không tha cho ta." Quyền Ninh chết lặng.
"Phần việc này của ngươi không thuộc phạm trù làm thêm, kiểu như ngươi được gọi là Một mình tách ra tạo dựng môn hộ khác." Vương Điền cười nói: "Quá trình thiết lập Các Cửu Tinh đã đi quá nửa quãng đường, các chủ Quyền à."
Quyền Ninh nhướng lông mày, buộc phải công nhận rằng mánh khóe của người tên Vương Điền này thật đỉnh cấp.
Vài lần trước, chỉ qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, đối phương chẳng những lẳng lặng lấy được thứ hắn cần từ trong cung ra mà còn thuyết phục được hắn đồng sáng lập Các Cửu Tinh.
Điều bất ổn duy nhất chính là hắn luôn cảm giác như mình đang làm chân chạy vặt cho đối phương.
"Rốt cuộc ngươi thuận lợi rời khỏi hoàng cung bằng cách nào vậy?" Quyền Ninh thực sự khó nén nổi sự tò mò.
Ham muốn kiểm soát của tên vua điên họ Lương đó gần đạt đến độ biến thái, toàn bộ hoàng cung tựa thiên la địa võng, đến chính hắn còn không dám chắc mình sẽ thoát thân nổi.
Thế nhưng Vương Điền chẳng những ra được mà còn rảnh rỗi ăn xong bữa sáng.
"Lơ ngơ làm hoàng đế mấy tháng trời." Vương Điền dè dặt nói: "Trên đời này, có ai lại chịu đi làm công miễn phí cho người ta."
Mặc dù người của Lương Diệp canh chừng ráo riết...!nhưng chỉ cần Vương Điền muốn, anh vẫn có khả năng nuôi dưỡng nguồn thế lực nho nhỏ.
Không hữu ích là bao, song để giấu trời qua biển thì lại suôn sẻ.
Bởi lẽ một con hổ dẫu hung tàn đến mấy cũng chẳng dư sức quan tâm con kiến dưới mi mắt mình khiêng đi mấy cục vụn bánh.
Anh đâu chỉ biết mỗi việc phê duyệt tấu chương.
Quyền Ninh chắp tay với anh: "Nể phục."
Vương Điền cười khẽ, khiêm tốn nói: "Tất nhiên vẫn nhờ các chủ Quyền vạch đường giúp ta, ta mới dám cho binh đi nước hiểm."
"Không cần phải khách sáo.
Chỉ cần ngươi đưa đủ bạc thì mọi chuyện đều dễ bàn." Quyền Ninh xòe năm ngón tay: "Lầu Phi Tiên của bọn ta thường lấy giá này cho đơn bảo vệ người bình thường.
Xét trường hợp của ngươi đặc biệt, tính ra phải gấp năm lần, tuy nhiên, dù gì chúng ta cũng từng có ơn nghĩa liên quan đến tính mạng nên ta lấy rẻ chút cho ngươi, gấp ba thôi."
Chân mày Vương Điền khẽ động đậy.
Anh nói: "Ta trả gấp mười lần cho ngươi."
Quyền Ninh sửng sốt, nhìn anh tựa hồ đang nhìn một tên coi tiền như rác.
"Lỡ sâu độc quấy phá thì ngươi kìm hãm nó giúp ta." Vương Điền bình thản như thể đang nhắc về một chuyện cỏn con.
Quyền Ninh nhíu mày suy tư hồi lâu, mới nghiêm mặt nói: "Được thì được...! nhưng hễ Lương Diệp định lấy mạng ngươi bằng sâu độc thật thì ta cũng không ngăn được đâu.
Cách tốt nhất chính là hắn tự gỡ ra, hoặc ngươi để hắn nuốt viên thuốc kia, thế mà ngươi lại chẳng chịu."
Vương Điền thở dài: "Hắn sẽ không lấy đi tính mạng của ta."
Quyền Ninh khó hiểu: "Sao chắc chắn vậy?"
"Ờm..." Vương Điền vuốt ve sâu độc màu xanh lơ đã chộn rộn không yên suốt cả buổi: "Ta chỉ đoán rằng vào ngày nào đó không chịu đựng nổi nữa, hắn sẽ sử dụng sâu độc ép ta quay về."
"Rốt cuộc các ngươi đang chơi trò gì thế?" Quyền Ninh chép miệng, nói: "Hắn vừa không giết ngươi, vừa cung phụng ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi còn thích hắn đến vậy, cớ sao vẫn muốn bỏ chạy?"
Vương Điền rủ hàng mi, khẽ cười một tiếng: "Với một số chuyện, bất kể thích cỡ nào cũng không thỏa hiệp được, tiếp diễn mãi sẽ không tốt và không cần thiết cho cả ta lẫn hắn."
Anh không thích dông dài trong chuyện tình cảm, đã lên kế hoạch là sẽ rời đi một cách dứt khoát.
Trong cuộc đời này, không biết anh sẽ còn gặp được bao nhiêu người.
Dẫu Lương Diệp đặc biệt với anh biết mấy thì qua thời gian dài vẫn buông bỏ được thôi.
Với Lương Diệp cũng tương tự.
Hai con người cực đoan như nhau ở chung chỗ chỉ khiến đôi bên cùng thiệt hại.
Cứ theo đà ấy, đến cuối cùng cả hai đều thay đổi hoàn toàn thì khó coi quá.
Điều ngoài dự kiến duy nhất chính là anh mắc sai sót ngẫu nhiên, ngủ với người ta rồi.
Vương Điền khép hờ mắt, dường như vẫn ngửi thấy mùi của Lương Diệp thoang thoảng quanh đây, nhớ về làn da nóng hôi hổi và viền cổ áo căng chặt lúc liều chết quấn lấy nhau...!Anh hít sâu một hơi, mở mắt vuốt ve lòng bàn tay hồi lâu, cuối cùng vẫn nhét chiếc khăn voan đỏ kia về lại tay áo, nương theo độ rộng của hai ống tay áo chụm vào nhau để che giấu, cuộn chặt chiếc khăn voan đỏ mỏng manh nơi kẽ tay, mãi cho đến khi cảm nhận được cơn đau, anh mới sung sướng nhếch môi.
Có điều, chẳng mấy chốc, anh đã lạnh lùng ép mình buông tay, dằn xuống cơn điên thình lình xông lên và chực chờ bộc lộ.
Anh không muốn truy cứu nguyên nhân trong đó.
Nghĩ nhiều quá trái lại thành không đi được.
Song...!khả năng cao Lương Diệp đã tức điên rồi.
Đúng vậy, Lương Diệp tức điên rồi.
Hắn nhìn ám vệ quỳ dưới đất chằm chặp, lạnh lùng nhếch môi, cười nói: "Trẫm mới rời khỏi một lát mà một người sống sờ sờ đang yên đang lành đã tự dưng mất hút, các ngươi giữ lại đôi mắt làm gì nữa? Muốn trẫm tự tay moi ra cho các ngươi không? Hử?"
"Chủ tử..." Sung Hằng ngẩng đầu định khuyên, lập tức chạm phải ánh mắt khủng khiếp của Lương Diệp, sợ tới nỗi lưng toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, cậu vẫn căng da đầu nói: "Chắc chắn Vương Điền đã rời khỏi Đại Đô thông qua con đường bí mật nằm dưới Vương phủ.
Dù cưỡi ngựa khỏe đến mấy thì bây giờ hắn cũng chưa chạy được xa quá, chúng ta vẫn có thể đuổi theo bắt người về."
Lương Diệp giận đến bật cười: "Vương Điền mưu mô xảo quyệt, sao ngươi kết luận