Ngày đầu tiên đến trường, Diệp Quân đi vào phòng học thì thấy các đồng học sau một kỳ nghỉ dài ly biệt, mọi người nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, kể lại cuộc sống khi nghỉ lễ của mình, khung cảnh phòng học vô cùng náo nhiệt.
Diệp Quân ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn sang Garnier.
Garnier gầy hơn rồi.
Trước kia Garnier dáng người nhỏ gầy, tóc và màu da rất nhạt, cậu ấy không thích tụ tập cùng các học sinh khác nói chuyện phiếm mà luôn lặng lẽ ngồi trong góc, đối mặt với phong cảnh ngoài cửa sổ và vẽ tranh. Cái loại lặng lẽ trên người cậu, khí chất không tranh sự đời của cậu, khiến cho cậu và cảnh vật xung quanh như tan ra làm một thể, làm cho khung cảnh đời thực* giống như một bức họa.
*Ý nói khung cảnh đời thực xung quanh Garnier giống như bức họa vì cậu ấy và cảnh vật tan thành một thể rồi ^^
Mà bây giờ Diệp Quân cảm thấy cậu ấy càng ngày càng xanh xao gầy yếu, trên người mang theo hơi thở suy sút tuyệt vọng, cả người dường như tùy thời có thể biến mất khỏi khung hình.
"Garnier, cậu bị ốm à?" Diệp Quân hỏi hắn.
"Không, tớ rất khỏe", Garnier lắc đầu, miễn cưỡng hơi mỉm cười.
Nụ cười đó trong mắt Diệp Quân, không hiểu sao lại thấy xót xa.
"Diệp Quân, tớ sớm thôi sẽ không thể cùng cậu tham gia ngày hội trao đổi nữa rồi."
"Gia đình cậu lựa chọn Alpha cho cậu rồi à?"
Garnier gật gật đầu.
"Không sao, tớ sẽ ở bên cậu", Diệp Quân an ủi cậu, "Tớ cũng không cần phải tham gia nữa."
"Ơ? Thế Cậu cũng định Alpha rồi à?" Garnier nhìn hắn.
Diệp Quân lúng túng hơi gật đầu.
"Cậu thích y không?"
Diệp Quân rất kiên định trả lời, "Thích".
Trên mặt Garnier hiện ra thần sắc hâm mộ, khiến Diệp Quân nhìn mà không đành lòng.
"Cậu thích Eleanor, có phải không?"
Garnier chần chờ một chút rồi gật gật đầu.
"Tại sao cậu lại không nói cho anh ấy biết, có khi anh ấy cũng có hảo cảm với cậu thì sao?"
Garnier lắc đầu, "Cha của tớ đã quyết định cùng kết thông gia với Tennyson gia tộc rồi, tớ không thể đi ngược lại với mong muốn của gia tộc, hơn nữa, cho dù nói cho Eleanor, anh ấy cũng không thể thích tớ."
Eleanor ưu tú như vậy, mỗi lần ngày hội trao đổi đều được nhiều Omega xem trọng như vậy, mà mình chỉ là một Omega thu hút không tí nào, gia tộc cũng không có thanh danh gì, bộ dạng cũng không xuất sắc, chỉ có thể trốn trong góc lặng lẽ nhìn chăm chú vào anh ấy mà thôi.
Diệp Quân lắc đầu, tỏ vẻ không ủng hộ quan điểm của Garnier, nhưng Garnier hiển nhiên không muốn nói sâu thêm về vấn đề này hơn nữa, cậu nghiêng người về phía trước, đặt cằm trên mu bàn tay, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Quân thở dài, từ trong cặp rút ra quyển sách, niềm vui khi nhìn thấy các học sinh cứ như vậy bị hòa tan, Diệp Quân không hiểu sao lại bắt đầu nhớ Rafael.
Diệp Quân về đến nhà. Lão Rafael đang nằm trên ghế dựa ở trước hiên lầu ba còn Mặc Đồ ở một bên tưới nước cho hoa hoa thảo thảo, nhìn thấy Diệp Quân trở về, lão Rafael cười đối với hắn vẫy tay, "Lại đây ngồi đi".
Diệp Quân ai ya đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn.
"Hôm nay đi học thế nào?"
"Ổn lắm ạ, hôm nay Xia Kelin lão sư cho một phần kế hoạch học tập mới, cháu cảm thấy cuối học kỳ không còn khó khăn gì lớn nữa."
Lão Rafael cười gật gật đầu, cháu dâu của mình giỏi giang hơn nhà người ta nhiều, một số khóa học của lớp này đương nhiên không làm khó được hắn.
Mặc Đồ thấy Merse lại đây, đem bình tưới nước đưa cho nó, Merse liếc mắt nhìn lão Rafael, yên lặng xách lên bình tưới nước.
Nó ghét phải làm việc nhà lắm, nhưng có lão Rafael tướng quân ở đây, nó không dám phản kháng,(ㄒoㄒ)~~
Phải nói rằng lão tướng quân là một người hòa ái dễ chịu, nhưng Merse sợ ông, nhác thấy bóng ông nó liền đứng thẳng tắp, nó luôn cảm giác được một loại uy nghiêm trên người lão tướng quân.
Diệp Quân cùng Merse ở chung lâu, tuy rằng không cảm giác được đầu não nó đang dao động, nhưng từ động tác cứng ngắc của Merse vẫn có thể nhìn ra tâm tình của nó, hắn bèn bước qua, nhận lấy bình tưới trong tay Merse, "Để ta làm cho, ngươi đi chơi đi."
Merse: tiểu chủ nhân tốt nhất, lúc nào cũng hiểu được suy nghĩ thầm kín của ta, (づ ̄3 ̄)づ╭~
Được giải phóng Merse nhanh chóng đi dạo cả lầu một, nó không muốn bị bắt làm việc nữa đâu.
Mới vừa tản bộ xong lầu một, đột nhiên trông thấy Mặc Đồ không biết từ nơi nào xông ra.
—— không có chuyện gì làm sao? Đến nhặt thức ăn hôm nay đi.
Merse một cước đá ngã lăn trên mặt đất bò qua bò lại quanh máy hút bụi quanh.
—— Tui không phải robot nhà bếp, tui là cơ giáp, cơ giáp đó nhơ, không phải robot làm việc nhà!
Mặc Đồ mặt không chút thay đổi nói:
—— ta cho bọn nó một vài chương trình nhỏ nhưng không tương thích, cho nên tất cả bị treo hết rồi.
Merse:... (╯‵□′)╯︵┻━┻
***
Diệp Quân tưới xong nước rồi trở lại bên người lão Rafael, nghĩ nghĩ hỏi, "Ông nội, Omega có phải sống nội tâm hơn không? Sẽ không dễ dàng bày tỏ tình cảm của mình chẳng hạn."
Lão Rafael nhớ tới cái sự tích rất không nội tâm kia của Diệp Quân, cười nói, "Làm sao vậy, tiểu tử, có người nói với ngươi?"
"Không có, cháu chỉ không quá hiểu suy nghĩ của họ mà thôi"
Lão Rafael sờ sờ đầu Diệp Quân, "Bởi vì Omega trời sinh thể chất yếu đuối, năng lực sinh đẻ lại cao, bọn hắn từ nhỏ đã bị giáo dục phải phục tùng gia tộc, thuận theo Alpha, hiến thân cho cuộc sống gia đình, điều này đối với người địa cầu như các ngươi thì có thể rất khó hiểu ", lão Rafael lắc đầu, tỏ vẻ cũng không đồng ý với loại quan niệm này, "Kỳ thật Omega không phải như mọi người vẫn nghĩ, tinh thần lực và chỉ số thông minh của bọn họ đều phi thường cao, trong rất nhiều lĩnh vực đều có thiên phú không gì sánh kịp, nhưng do thể chất bẩm sinh hạn chế, không thể phát huy đầy đủ ưu thế của mình."
Diệp Quân gật gật đầu, "Cháu có một người bạn cùng lớp, hắn còn rất có thiên phú về hội họa, nhưng hình như gia tộc của hắn không ủng hộ hắn phát triển ở phương diện này."
Lão Rafael thở dài, "Omega Liên Bang quá ít, tỷ lệ sinh đẻ lại quá thấp, người như chúng ta chỉ hy vọng Omega lớn lên sẽ sinh được nhiều đứa con cho họ, đâu có ai thèm để ý họ có tài năng gì, có thể đóng góp bao nhiêu cho xã hội? Đẻ con chính là cống hiến lớn nhất đối với Liên Bang rồi."
Diệp Quân mặt nhăn nhó.
Lão Rafael nhận ra tâm trạng của Diệp Quân, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đừng lo lắng, gia tộc bọn ta luôn luôn rất khoan dung với Omega, ủng hộ các ngươi theo đuổi đam mê và sở thích của mình. Mẫu thân Rafael là một Omega rất có thiên phú, nàng thích nghiên cứu văn học và lịch sử, đại bộ phận sách của tàng thư lâu đài Greens là do nàng góp nhặt, nàng học xong đại học Omega, và đã xuất bản rất nhiều bài báo chuyên môn."
Diệp Quân gật gật đầu, đối vị phu nhân chưa bao giờ gặp mặt này sinh lòng tò mò, hắn từng nghe Simon lão quản gia kể lại, thân thể phu nhân không tốt, luôn sống trong tinh cầu khí
hậu ấm áp để an dưỡng, không biết mình có cơ hội gặp nàng hay không.
"Ông nội, ông có biết Tennyson gia tộc không?" Diệp Quân nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Làm sao vậy, hỗn tiểu tử nào của Tennyson gia tộc dám làm phiền đến ngươi ", lão Rafael vừa nghe thấy tên Tennyson thì lập tức ngồi bật dậy.
"Không có, ông nội", Diệp Quân nhanh chóng trấn an nói, "Một bạn cùng lớp của cháu kết hôn với Tennyson gia tộc, cháu chỉ tò mò không biết gia tộc đó như thế nào."
"Môn đệ* gia tộc Tennyson cũng được, nhưng là phái bảo thủ cứng đầu, ta ghét nhất phải nói chuyện với bọn họ", lão Rafael nói.
*Môn đệ: Cấp bậc gia tộc
Cãi nhau nhiều nhất trong nghị viện đều là những người về phe lão già đó, tư tưởng bảo thủ,tính cách cực đoan, tuân theo truyền thống cũ kỹ, một chút cách tân gì đó thôi cũng không chấp nhận. Lúc trước sửa đổi luật bảo vệ quyền và lợi ích của Omega, thêm "Cho phép Omega trưởng thành đang có Alpha pháp định có điều kiện tiếp tục học ở trường và làm việc" vào thì gia tộc Tennyson đại diện phái bảo thủ là phản đối kịch liệt nhất, làm cho án sửa đổi suýt nữa thì chết từ trong trứng nước. Tuy rằng bây gờ thế lực phái bảo thủ không còn lớn như trước, nhưng Tennyson gia tộc luôn luôn giành được lực lượng trụ cột.
Diệp Quân giờ mới hiểu được điều Garnier đã từng nói, sau này sẽ không tiếp tục vẽ được nữa, gia đình như vậy, chắc là vẫn xác định vị trí của Omega là ở nhà giúp chồng dạy con, là loại hình vợ hiền nội trợ a.
"Cùng gia tộc Tennyson kết hôn chính là bạn cùng lớp có thiên phú hội họa kia của ngươi?" Lão Rafael hỏi.
Diệp Quân gật gật đầu.
"Đáng thương tiểu tử kia", lão Rafael tiếc nuối nói.
***
Buổi tối Diệp Quân ở trên giường trằn trọc khó đi vào giấc ngủ, từ khi đến thế giới này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn rời xa Rafael.
Hắn nhớ tới thời gian rời khỏi Tuyết Ải Tinh, Rafael đem mình gắt gao ôm vào trong ngực, thật sâu hôn môi hắn, trong ánh mắt toát ra nỗi buồn nồng đậm, lúc ấy chính mình còn chưa cảm nhận được, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, hắn cũng thấy nhớ kinh khủng ai kia rồi.
Muốn nhìn y một cái, muốn biết y đang làm cái gì, muốn biết y có nhớ mình hay không, trong lòng Diệp Quân bao nhiêu là tâm tư cứ ào ào cuồn cuộn dâng lên trong lòng khiến không cách nào ngủ nổi.
Mặc kệ. Hắn ngồi xuống, mở ra đầu não một cách nhanh chóng sau đó gọi điện cho đối phương.
Rafael mới vừa tắm rửa xong đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách, tóc nửa ướt nửa khô, thân hình cường tráng được bọc trong áo choàng tắm, trong cổ áo che đậy mơ hồ có thể thấy cơ thể rắn chắc.
Cho dù khoảng cách xa xôi, Diệp Quân vẫn cảm giác được rõ ràng tác động của Rafael đối với trái tim mình, hắn liếc mắt đánh giá dáng người to lớn của đối phương sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Xin chào, tiểu Omega của ta", Rafael tâm tình phi thường khoái trá, đây là lần đầu tiên Diệp Quân chủ động gọi cho y đó.
"Xin chào, không biết có quấy rầy đến anh hay không".
"Không có", Rafael trả lời.
"Không có vấn đề gì, em không làm phiền anh", Rafael giọng nói trầm thấp.
Y nói chuyện ngữ khí phi thường ám muội, Diệp Quân ngượng ngùng rủ xuống hai mắt, chờ đợi một thời gian, Rafael cũng không mở miệng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đối phương chính trực chăm chú theo dõi hắn.
Hắn nghĩ rằng Rafael sẽ hỏi hắn là tại sao không nói chuyện, nhưng mà y cái gì cũng không hỏi, chỉ chuyên chú đánh giá mình, tầm mắt như đầu lưỡi liếm láp từ đầu đến chân, không buông tha bất kỳ ngõ ngách nào.
Diệp Quân giờ phút này cảm thấy chính mình đang đứng trước mặt Rafael mặc dù quần áo đầy đủ, nhưng dưới tầm mắt trắng trợn của Rafael, hắn có cảm giác quần áo mình đang dần dần bị cởi bỏ.
Trên mặt hắn nổi lên đỏ ửng, mỗi khi hắn đối mặt Rafael, hắn đều nhanh chóng bỏ chạy, không biết có phải do mình thông suốt rồi hay không, hắn lại từ trong ánh mắt Rafael nhìn thấy một thứ duy nhất —— dục vọng.
Hắn nhớ tới lúc ban đầu Rafael nhìn thấy hắn, trong ánh mắt cũng có thứ này, khi đó hắn chỉ nhìn mà không hiểu, sau đó quan hệ hai người được làm rõ, Rafael càng ngày càng không che dấu dục vọng thâm trầm của y.
Cái loại dục vọng đó quá mức mãnh liệt, khiến hắn sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng căn bản là hắn trốn không thoát đâu, bởi vì hắn đã hãm sâu trong đó rồi.
Diệp Quân nâng mặt, nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt. Giờ phút này cả người y đang tản mát ra gợi cảm trí mạng, khiến cho hắn mê muội thật sâu.
"Em nhớ anh ", Diệp Quân kìm lòng không đậu nói.
Rafael rõ ràng bị lời nói của Diệp Quân làm cho ngạc nhiên, sau đó rất nhanh y đã phản ứng lại, rồi khóe miệng câu lên một cái tươi cười, "Anh cũng nhớ em, bảo bối."
"Muốn sắp nổi điên!" Rafael dùng giọng ám ách nói thật nhỏ.
Khuôn mặt Diệp Quân nhanh chóng đỏ rần, hắn nhỏ giọng trả lời, "Em cũng vậy."
Đúng vậy, em muốn anh, muốn đến sắp nổi điên rồi, từ một khắc rời khỏi anh ấy, em cảm thấy trái tim mình bị thủng một lỗ, trống vắng làm sao.
Giống như linh hồn không dễ dàng gì mà gặp gỡ rồi kết hợp với nhau, lại bị cưỡng bức tách ra một nửa, khi mà ngươi đã trải nghiệm rồi cái tư vị tròn đầy ấy rồi, sẽ không cách nào chịu đựng sự cô độc được nữa.
"Chờ anh", Rafael thấp giọng nói.
Diệp Quân gật gật đầu, em sẽ, em sẽ luôn luôn chờ anh.