Editor: Sara
Diệp Quân buổi tối ngủ rất ngon, kể từ khi xuyên đến tinh cầu này, trái tim chưa từng bình tĩnh cùng yên bình như vậy, hắn nghĩ rằng mình nhất định là đứa con được Thượng Đế chiếu cố, lấy đi tất cả của hắn rồi lại cho hắn những thứ mới.
Ngày hôm sau, lúc hắn đi vào nhà ăn cũng không thấy Rafael tướng quân, lão quản gia nói cho hắn biết tướng quân sáng sớm đã vào quân bộ xử lý công việc rồi.
Diệp Quân gật đầu, biết rằng mấy ngày nay y tất định quan tâm mình rất nhiều, trong lòng có chút áy náy.
Bữa sáng là cháo, tuy rằng độ lửa chưa tới, cháo có chút chín chưa kỹ, nhưng Diệp Quân vẫn cảm thấy ăn rất ngon.
Một lát sau khi tiêu hóa xong bữa ăn, quản gia Simon mang hắn đi thăm thú lâu đài Greens.
Lâu đài Greens vô cùng rộng, cả trang viên chiếm diện tích đã ngoài trăm mẫu, ngay cả bên trong tòa thành muốn đi cũng không thể không mượn dùng Robot xe tay ga.
Lão quản gia một bên mang hắn đi xem, một bên kể lại lịch sử tòa lâu đài cùng truyền thuyết lý thú ít ai biết.
Tòa thành có rất nhiều địa phương mà theo Diệp Quân thấy đều có dấu hiệu một tấm chắn và một trường kiếm đan chéo nhau, vì thế tò mò hỏi lão quản gia cái này là có ý gì. Lão quản gia nói cho hắn biết, đây là tộc huy Rafael gia tộc, lá chắn thần và kiếm thần, Merse tượng trưng cho Chiến thần, Merse cũng là thần giữ nhà của Rafael gia tộc.
"Nhưng mà không phải Tefra tinh lệ là một tinh hệ yêu hòa bình sao? Mọi người cũng sẽ tôn thờ Chiến thần á, không phải là thần hòa bình hay nữ thần Trí Tuệ sao?" Diệp Quân khó hiểu.
Lão quản gia ha ha cười rộ lên, "Tefra tinh hệ mặc dù là một tinh hệ yêu chuộng hòa bình, nhưng cũng là một nền văn minh dũng mãnh thiện chiến thời cổ đại, tôn sùng sức mạnh và sự can đảm, nhưng mà sau khi khả năng sinh dục giảm xuống, dân cư dần thưa thớt, các cuộc chinh phạt đã không còn thích hợp để tinh hệ phát triển, cho nên mới quay lại đi con đường hòa bình."
Merse là Chiến Thần trong thần thoại Tefra, chỉ có người dũng cảm nhất mới được hắn che chở, Rafael gia tộc trong lịch sử xuất hiện qua vô số anh hùng, dũng sĩ. Từ khi nước cộng hòa Liên Bang thành lập tới nay, mỗi thế hệ gia tộc đều có Đại tướng quân, Rafael gia tộc là gia tộc lịch sử cổ xưa nhất Liên Bang, cũng là gia tộc nổi danh bậc nhất.
Có điều cuộc chiến tranh đã cướp đoạt đi sinh mạng của rất nhiều con cháu đời sau của gia tộc, tuy rằng Rafael gia tộc lịch sử lâu đời nhưng đã không còn thịnh vượng như trước, đến trời này chỉ còn một tướng quân trực hệ.
Lão quản gia thở dài một tiếng, Diệp Quân cũng trầm mặc, trước kia với lời nói của Gil hắn không có cảm giác gì, hiện tại mới cảm nhận những ảnh hưởng của tỷ lệ sinh đẻ thấp đối với Tefra.
Thật ra chăm sóc lâu đài cũng không hề tốn sức bởi vì tòa lâu đài toàn bộ là do hệ thống Trí Năng khống chế, toàn bộ công tác cũng có thể do người máy gia dụng hoàn thành. Lão quản gia công tác chủ yếu chỉ có 2 việc, một là làm cơm, cái còn lại là bồi tướng quân nói chuyện phiếm.
Diệp Quân thầm nghĩ, lâu đài khổng lồ như vậy, mà chỉ có 2 người, thật là tịch mịch (vắng vẻ) a.
Lúc đang nói chuyện, lão quản gia đã mang hắn vào phòng bếp.
Diệp Quân lần đầu tiên thấy phòng bếp sảng sủa, công nghệ hiện đại cao như thế: các loại robot khác nhau đi tới đi lui trong phòng bếp, ở giữa là cái bàn thật dài bằng kim loại, các robot đang sắp xếp gọn gẽ các loại rau dưa cùng thịt tươi, bên cạnh là một con robot kiểm tra thành phần những nguyên liệu nấu ăn ấy.
Lão quản gia giải thích, đây là robot dành riêng cho kiểm tra đo lường thành phần dinh dưỡng của thực vật, đêm qua lúc Diệp Quân nói muốn thử ăn thwuc vật Tefra tinh hệ, tướng quân suốt đêm ở trên mạng đặt hàng, trời sáng thì hàng đã đưa ới cửa.
Chức năng của robot này chủ yếu là kiểm tra đo lường các thành phần hóa học trong thực vật, hơn nữa còn so sánh với thực vật trên địa cầu, chọn lựa ra những nguyên liệu tượng tự để nấu. Công việc này vốn dĩ là do Philip viện trưởng làm, tuy cách phân tích và kiểm tra không khó nhưng cái khó ở chỗ là phân loại những thực vật có thành phần hóa học sao cho giống với trên địa cầu, bất quá đã có Chip Địa Cầu, Philip rất nhanh đã nắm bắt được trình tự phân loại.
Thông qua kiểm tra đo lường, robot sàng lọc ra vài loại nguyên liệu nấu ăn có thành phần dinh dưỡng có sai biệt rất nhỏ với trên địa cầu, lão quản gia tỏ vẻ có thể dùng chúng nó để làm phong phú chủng loại món ăn cho Diệp Quân hơn một chút. Nhưng là do vị cụ thể của món ăn không thể đoán trước, cho nên mỗi lần hắn chỉ có thể tiếp xúc với một ít chủng loại, sau khi quan sát liên tục mới có thể mở rộng phạm vi thức ăn.
Diệp Quân thật sự không biết dùng lời gì để nói mùi vị trong lòng mình lúc này, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, hắn đột nhiên muốn làm cái gì đó để diễn tả cảm thụ nội tâm mình.
"Simon quản gia, ông dạy cháu làm cơm được không?"
Lão quản gia chần chờ một chút.
"Không sao đâu, cháu trước kia ở nhà thường xuyên giúp mẹ nấu cơm, cháu xem xét nguyên liệu nấu ăn nơi này một chút, tuy rằng hình dáng khác rất nhiều với địa cầu nhưng chủng loại cũng không khác mấy, ông có thể giao chỗ này cho cháu làm, cháu còn có thể gia nhập một ít phương pháp nấu ăn của người địa cầu, cháu nghĩ quản gia tiên sinh nhất định sẽ vui vẻ khi thấy tướng quân nhấm nháp món ăn mới đi.". Diệp Quân nói, đôi con ngươi màu đen to tròn loe lóe quang mang.
Lão quản gia dao động, robot tuy rằng cũng có thể chuẩn bị ba bữa nhưng tướng quân từ nhỏ đã quen ăn cơm tự mình làm, không thích đồ ăn cách điệu hóa do robot làm. Bất quá dù sao ông cũng đã già, rất nhiều cách làm phi thường truyền thống, vài thập niên cũng không hề thay đổi, phỏng chừng tướng quân cũng rất hy vọng có thể cải thiện một chút khẩu vị đi, người trẻ tuổi nha, đều thích thử đồ mới lạ.
Lão quản gia nghĩ nghĩ rồi vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Diệp Quân, tuy rằng tướng quân không có nói rõ hắn có thể làm cái gì, cũng không có nói không thể làm cái gì. Hơn nữa đứa bé này ánh mắt rất thành khẩn, làm cho người ta căn bản không thể cự tuyệt, buổi tối chờ tướng quân trở về, một lần nữa báo cáo tình huống với y đi.
Vì thế lão quản gia kể tên các loại nguyên liệu nấu ăn cho Diệp Quân, phối hợp như thế nào dinh dưỡng ra sao, cũng tự mình truyền thụ vài phương pháp nấu ăn. Diệp Quân dựa theo giới thiệu của lão quản gia, lựa chọn một loại nấm có hương vị phong phú – nấm cầu, làm món tương tự như rau cải thìa xào nấm hương, rồi dùng cơm và trứng tạo ra món cơm chiên trứng.
Lão quản gia nhấm nháp xong thì thấy rất kinh ngạc, loại phương pháp của địa cầu không giống phương pháp người thường hay dùng, quả thực rất rất ngon (tui có edit quá hơm =)))
"Quản gia Simon, khẩu vị tướng quân là loại này sao?"
Diệp Quân không tự tin vào bản thân mình lắm, tuy rằng hắn cảm thấy mùi vị không tồi nhưng ai biết là khẩu vị người Tefra có khác khẩu vị người địa cầu hay không đâu.
"Tướng quân nhất định sẽ thích ", lão quản gia mỉm cười nhìn hắn, "Tướng quân từ nhỏ đã thích cơm tự tay nấu." (Là người khác nấu nhé:v đừng nghi ngờ thuộc tính của ảnh)
Nhiều năm trước đây, đại khái là ba mươi năm đi, khi phụ thân tướng quân còn khỏe mạnh, phu nhân cũng còn mỗi ngày đều trong nhà bếp chuẩn bị ba bữa cho chồng con, khi đó cả tòa lâu đài tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ (tiếng cười đùa), lão tướng quân ổn trọng, phu nhân ôn nhu hiền lành, tiểu Rafael nghịch ngơm hiếu động, hình ảnh một nhà ba người vô cùng ấm áp.
Nhưng đột nhiên cả lâu đài trở nên im ắng, lão tướng quân mất, phu nhân bệnh tình càng ngày càng trầm trọng, đành bị đưa đi tinh cầu nam bộ ấm áp, mà tiểu Rafael
trong nháy máy cởi dần tính tình trẻ con, trở nên ổn trọng thành thục.
Ai, lão quản gia hồi tưởng lại chuyện cũ, từng đợt thương cảm tấn công vào trái tim, quả nhiên ta đã già rồi, nhớ lại chuyện cũ càng ngày càng nhiều. Lão quản gia lắc lắc mái tóc hoa râm của mình, nhìn thấy nam hài trong phòng bếp sục sôi ngất trời, trong lòng chậm rãi vui sướng, tiểu tử đến từ tinh cầu xa xôi kia có lẽ có thể làm trái tim tướng quân lạnh như băng hòa tan đi.
Bữa tối, trên bàn cơm trừ bỏ mấy đạo đồ ăn lão quản gia chuẩn bị, còn có món cơm chiên trứng và cải xào nấm cầu của Diệp Quân.
Rafael gắp một khối nấm cầu bỏ vào miệng, nhai, nhấm nháp, rồi nuốt.
"Ăn ngon không?" Diệp Quân bám vào cái bàn hỏi.
Rafael lại gắp một khối cải thìa, nhai, nhấm nháp, nuốt.
Diệp Quân có điểm sốt ruột, nhưng nói thật, cuối cùng là ăn ngon hay không ngon.
Rafael múc một thìa cơm chiên bỏ vào miệng, nhai, nhấm nháp, nuốt.
Diệp Quân mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Rafael chậm rãi mấp máy môi mỏng, yết hầu lên xuống, càng ngày càng khẩn trương.
"Rất được", Rafael mắt nhìn nam hà bên người vừa khẩn trương lại chờ mong, khích lệ nói,
"Ta thề ta chưa từng nếm qua rau và nấm được bôi trơn bóng vả lại rất ngon, còn có cơm trứng này, rất ngon miệng."
Diệp Quân cao hứng cực kỳ, đôi mắt cười cong cong hình trăng khuyết.
Khuôn mặt nam hài tươi cười trong mắt Rafael so với đồ ăn còn ngon miệng hơn, nếu để cho y lựa chọn, y tình nguyện từ bò món ăn ngon mà in một cái hôn lên ánh mắt cong cong ấy, dùng từ ngữ Địa Cầu mới học được mấy ngày nay mà nói, đây là "Vẻ đẹp thanh tú" đi.
Diệp Quân không biết Rafael lưu luyến ánh mắt hắn, hắn vẫn còn đắm chìm trong vui sướng được đối phương khen ngợi. Một câu khen ngợi đơn giản khiến cho hắn tìm thấy giá trị của mình, rốt cục hắn không còn là kẻ đáng thương nơi nơi chốn chốn ỷ lại người khác, mình ở vài phương diện cũng cóc thể phát huy tác dụng đó chứ, ví dụ như làm ra những món ăn ngon cho người ta khen không dứt miệng, loại cảm giác này rất tốt đẹp.
Lão quản gia hiền lành nhìn hai người ăn cùng nhau, khung cảnh dị thường ấm áp nhịp nhàng, giống như lão đã từng thấy trong vài thập nên trước, ông cũng là đứng ở vị trí này, nhìn tướng quân phụ thân và vợ mới cưới của ông.
Greens đã thật lâu không có loại không khí ôn hòa như thế này, thực sự là quá vui sướng, lão quản gia cảm thán nói.
Diệp Quân có cuộc sống vô cùng thích ý ở lâu đài Greens, tuy rằng Rafael tướng quân thường hay vắng mặt nhưng sự quan tâm của y nơi nào cũng có, lão quản gia thì đối xử với mình hiền lành ôn hòa, hắn hàng ngày còn có thể nghiên cứu thực vật Tefra một chút, cố gắng làm ra thật nhiều món ăn ngon.
Không có gì để làm khi thì đi bộ quanh lâu đài, lâu đài có một thư viện khổng lồ với một số lượng lớn các cuốn sách. Loại truyền thống tri thức này ở Tefra đã rất hiếm thấy.
Lão quản gia nói với hắn, thư viện này có lịch sử lâu năm giống Greens, bên trong đều là điển tịch các đời gia chủ Rafael cất chứa.
Thời gian ở trái đất, mặc dù hắn thích chơi máy tính, cũng nhận một loạt các thông tin từ máy tính, nhưng loại phương thức đó lại không có sự yên lặng, ngồi bên cửa sổ có ánh nắng mặt trời, tinh tế đọc một cuốn sách phẩm chất trong tay, thật dễ chịu nhàn nhã. Hắn có thể trong từng trang giấy đã ố vàng lịch tìm kiếm lịch sử và văn hóa tinh cầu kỳ lạ này, sau đó hắn khép sách lại để chậm rãi tự hỏi, lúc mệt mỏi liền nhắm mắt lại, dưới ánh mặt trời ngủ một giấc.
Có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ không khác gì với trên trái đất..
Thời gian Rafael tướng quân trở lại Greens, cũng không thấy Diệp Quân đâu. Lão quản gia nói cho y là phỏng chừng lại chui vào thư phòng, đứa trẻ kia đặc biệt thích đọc sách. Rafael nghe vậy liền nhấc chân hướng thư phòng đi tới.
Cửa mở, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu Omega trong lòng nhớ thương một ngày, hắn đang nằm trên ghế salon bên cửa sổ, hai tay nắm lấy nhau đặt trước ngực, theo hơi thở mà chậm rãi phập phồng. Trời chiều xuyên thấu qua bức màn che nửa mở, hắt lên mặt của hắn, làm cho làn da đã nhẵn nhụi lại thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, lông mi dày mềm khép hờ, khiến dưới mắt hắn có thêm một mảnh bóng đen.
Rafael biết ánh mắt kia khi mở ra, sẽ làm lòng người rung động, bất quá như lúc này đây, y càng yêu thích bộ dáng đối phương nằm im lặng. Lúc này so với lúc dĩ vãng, hắn càng giống một đứa bé hơn, yên tĩnh, mềm mại, cầu người đem về chăm sóc.
Lúc Diệp Quân mở to mắt cảm thấy có gì đó khác thường, thân thể đã bị bao phủ một cỗ hơi thở vô cùng quen thuộc, giương mắt nhìn qua quả nhiên là Rafael tướng quân, y đang ngồi bên cạnh mình, không động đậy nhìn chăm chú mình, vẻ mặt hết sức ôn nhu, khuôn mặt lạnh lùng bị ánh hoàng hôn chiếu lên ánh sáng dịu dàng.
"Tướng quân, anh trở về rồi?" Diệp Quân nhanh chóng ngồi xuống, "Rất xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ quên."
Diệp Quân có chút ngượng ngùng, bị người ta thấy bộ dáng khi ngủ kỳ quái, hơn nữa Rafael tướng quân dựa vào rất gần, hắn có điểm không quen.
Kỳ thật Rafael dựa vào cũng không có gần, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bình thường, nhưng mà nơi có y tồn tại, không gian lại trở nên đặc biệt chật chội, làm cho người ta có cảm giác áp bách, Diệp Quân đem nguyên nhân này quy kết cho khí tràng đối phương quá mức cường đại.
"Dậy đi " Rafael khóe miệng nhếch lên, "Đi ăn"
"A", Diệp Quân nhìn bàn tay y đưa tới, do dự một chút. vẫn rồi đưa tay vào, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị Rafael lôi tay kéo đi, tuy rằng có cảm giác là lạ, thái độ đối phương đối với mình như đang đối đãi với đứa trẻ, nhưng lại không quá giống, cụ thể là cái gì hắn cũng không nói rõ được.
Rất nhanh hắn dừng lại cảm giác quái dị trong lòng, tưởng tượng là đang bị phụ thân kéo tay."
Nghĩ như vậy xong, quả nhiên không còn khẩn trương nữa, bàn tay to ấm áp mạnh mẽ nắm lấy tay mình, giống như một đứa trẻ nắm tay cha tản bộ trong công viên.
Rafael bắt lấy bàn tay nhỏ bé, cảm xúc thật quá tốt, vừa nhỏ lại mềm, thật muốn không bao giờ buông ra a.
Nghĩ như vậy, Rafael đem bàn tay nhỏ bé kia nắm càng chặt, khóe miệng y hàm chứa ý cười, vui vẻ nói, "Đi thôi, đi ăn."